Long Thiên Tiếu nghe vậy liền mở mắt, chỉ thấy Cố Tuyết Cầm đã mặc áo choàng tắm lên người.
"Em đi thay quần áo, anh cũng nhanh lên, còn phải đưa Tiểu Tịch đến trường nữa”.
Cố Tuyết Cầm nói, nói xong cô liền là cầm quần áo ở bên cạnh đi về phía phòng tắm. Chỉ là chưa đi được mấy bước cô liền cảm nhận được một cơn đau xé rách khiến gò má cô đỏ lên.
Nhớ tới cảnh tượng đêm hôm qua, khuôn mặt cô đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
Tên xấu xa này, sao có thể mạnh mẽ đến mức này chứ?
"Có cần anh đỡ em không?"
Long Thiên Tiếu cũng phát hiện Cố Tuyết Cầm có chút khác lạ liền hỏi cô.
"Không cần”.
Cố Tuyết Cầm nói một cách quật cường, đi về phía phòng tắm với động tác có chút không được tự nhiên. Sau khi Cố Tuyết Cầm bước vào phòng tắm, Long Thiên Tiếu vén chăn lên, phát hiện dưới khăn trải giường màu trắng có một vệt đỏ dễ thấy.
Nhìn vệt đỏ rành rành kia, anh dừng một lúc. Sau đó đứng lên cầm tấm khăn trải giường đã dính máu lên, gấp xong rồi đặt qua một bên.
Lúc Cố Tuyết Cầm đi từ trong phòng tắm ra, vừa vặn nhìn đến vệt đỏ trên khăn trải giường kia, khuôn mặt cô nhất thời đỏ lên, cô tiến lên, chột dạ cầm khăn trải giường lên.
"Để anh nói nhân viên khách sạn một tiếng, bồi thường ít tiền”.
Long Thiên Tiếu thấy thế liền nói.
"Được”.
Mặt Cố Tuyết Cầm đã đỏ thành vải đỏ, đáp lại anh. Tuy Long Thiên Tiếu không có chỉ rõ, nhưng cô cũng hiểu được Long Thiên Tiếu có ý gì.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, bước vào bên trong.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Long Thiên Tiếu chào hỏi với quản lý khách sạn, quản lý khách sạn kia là một người phụ nữ ba mươi tuổi, không cần Long Thiên Tiếu nói thêm, cô ta cũng hiểu, cũng không phải lần đầu tiên cô ta gặp phải chuyện này.
Chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng dễ nói, nói cho cùng, không phải chỉ là một cái ga trải giường thôi sao. Sau khi nhận được đủ số tiền bồi thường, cô ta hớn hở cất bước tiễn Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm.
"Cảm giác thế nào?"
Sau khi lên xe, Long Thiên Tiếu hỏi.
"Tốt hơn nhiều rồi”.
Cố Tuyết Cầm ngượng ngùng đáp lại, cô bưng mặt lại, cố gắng không cho Long Thiên Tiếu nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.
"Đi đường không có vấn đề gì chứ?"
Long Thiên Tiếu nghe vậy hỏi.
"Không”.
Cố Tuyết Cầm nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy, gật đầu sau đó khởi động xe đi về hướng nhà mình.
Trên đường về nhà, Long Thiên Tiếu bảo Cố Tuyết Cầm gửi tin nhắn cho Long Vận Nhi, nói cô ấy dắt Long Tiểu Tịch ra ngoài, bởi vì thời gian đúng là có chút sít sao, nếu không tranh thủ thì Long Tiểu Tịch sẽ đến trường muộn.
Rất nhanh Long Thiên Tiếu đã dừng xe trước biệt thự. Lúc này, Long Tiểu Tịch và Long Vận Nhi đã chờ ở trước cửa, nhìn thấy xe của Long Thiên Tiếu cô ấy liền dắt Long Tiểu Tịch đi tới.
"Anh, chị dâu”.
Long Vận Nhi gọi.
"Ừ. Dắt con bé lên đây đi!"
Long Thiên Tiếu nghe vậy, nói.
"Bố, chị Tuyết Cầm”.
Long Tiểu Tịch lên xe liền gọi hai người.
"Em ăn sáng chưa, tối qua có ngoan ngoãn làm bài tập không, có nghịch ngợm hay không?"
Sau khi Long Tiểu Tịch lên xe, Cố Tuyết Cầm liền hỏi.
"Em ăn rồi. Em rất ngoan ngoãn làm bài tập nhé, cũng không nghịch ngợm”.
Long Tiểu Tịch trả lời từng câu hỏi của Cố Tuyết Cầm.
"Con nghe lời như vậy sao?"
Long Thiên Tiếu nghe vậy, không nhịn được trêu chọc.
"Con vốn dĩ rất nghe lời có được không?"
Long Tiểu Tịch có chút không phục nói.
"Chị Tuyết Cầm, em phát hiện chị thay đổi rồi”.
Một lát sau, Long Tiểu Tịch lại nói với Cố Tuyết Cầm
"Thay đổi thế nào?"
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, có chút kinh ngạc nói.
"Trở nên xinh đẹp rồi. Kiểu tóc thay đổi, khí chất cũng thay đổi luôn”.
Long Tiểu Tịch ghé sát vào ghế lái phụ, nhìn Cố Tuyết Cầm lầm bầm nói.
Cố Tuyết Cầm vừa nghe lời này, khuôn mặt lại đỏ lên, chẳng lẽ mình thay đổi rõ ràng như vậy, ngay cả con nít cũng có thể nhìn ra? Cố Tuyết Cầm thầm nghĩ trong lòng.
"Đâu có?"
Cố Tuyết Cầm có chút chột dạ đáp lại.
"Thời xưa, sau khi con gái phải lòng ai đó sẽ thay đổi kiểu tóc của mình. Chị Tuyết Cầm, có phải chị có người trong lòng rồi không?"
Lời của Long Tiểu Tịch thốt ra kinh người, Cố Tuyết Cầm nghe vậy, trong lòng hồi hộp một chút, cô và Long Thiên Tiếu liếc mắt nhìn nhau một cái, đều không biết nói gì, cô có chút khóc không ra nước mắt, sao cô nhóc này có thể biết nhiều như vậy chứ.
"Trẻ con như con nhiều chuyện cái gì?"
Long Thiên Tiếu có chút cạn lời, con gái mình đúng là khác với đứa trẻ bình thường khác, bằng tuổi này những đứa trẻ khác sao có thể biết nhiều thứ như vậy?
"Ai nói cho em biết mấy chuyện này?"
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, không biết nói gì.
"Trong sách ạ, em thấy ở trong sách”.
Long Tiểu Tịch nghe vậy liền đáp lại. Trong lòng Cố Tuyết Cầm vẫn không biết nói gì, cô không biết Long Tiểu Tịch không biết mình nói gì, hay là phát hiện cái gì rồi.
"Được rồi!"
Trong lúc nhất thời Cố Tuyết Cầm cũng không biết trả lời như thế nào.
Long Thiên Tiếu cũng không nói gì.
Long Tiểu Tịch vừa hỏi, đúng là dồn câu chuyện vào chỗ bí.
Rất nhanh, Long Thiên Tiếu cũng đưa Long Tiểu Tịch đến nơi. Sau khi tiểu ma nữ rời đi, cuối cùng Cố Tuyết Cầm cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu để một đứa con nít phát hiện cái gì, vậy thì xấu hổ biết nhường nào chứ?
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của metruyenhot.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website metruyenhot.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
Cô cầm điện thoại, mở chức năng gương trên điện thoại rồi nhìn sắc mặt mình, cũng đâu thay đổi gì nhiều đâu chứ?
"Chúng ta đi tìm chỗ nào ăn cơm trước đi”.
Long Thiên Tiếu lái xe sau đó nói.
Cuối cùng, hai người đến một cửa hàng ăn sáng. Lúc này, Long Thiên Tiếu lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Lôi Hổ.
"Anh Long, có chuyện gì không?"
Lôi Hổ hỏi.
"Tầm mười giờ tôi sẽ quay về võ quán Thiên Đạo”.
Long Thiên Tiếu nói với ngữ khí thản nhiên.
"Được, tôi chuẩn bị một chút. Anh Long ăn sáng chưa, có cần tôi chuẩn bị trước hay không”.
Lôi Hổ nghe vậy, vô cùng nhiệt tình nói.
"Không cần”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, đáp lại một cách lưu loát.
"Vậy được, vậy tôi đến võ quán Thiên Đạo chờ anh Long”.
Lôi Hổ khách khí nói, sau khi chào tạm biệt Lôi Hổ, Long Thiên Tiếu liền cúp máy.
"Reng reng”.
Mới cúp điện thoại, điện thoại của Long Thiên Tiếu lại vang lên, nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi từ Vương Mỹ.
"Có chuyện gì?"
Long Thiên Tiếu hỏi, bởi vì Cố Tuyết Cầm ở ngay bên cạnh nên Long Thiên Tiếu cố ý giảm âm lượng, anh cũng biết lúc này giọng nói mà Cố Tuyết Cầm không muốn nghe nhất chính là giọng của Vương Mỹ.
Thân là người làm mẹ mà lại làm ra chuyện như vậy, đổi thành người khác cũng không ai chịu đựng được.
"Long Thiên Tiếu, cậu làm gì con trai tôi rồi, mau trả con lại cho tôi”.
Đầu điện thoại bên kia, Vương Mỹ gào thét nói.
"Bà vẫn không biết sống chết là gì”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, khóe miệng nâng lên tạo thành một độ cong lạnh lùng tàn nhẫn. Anh không có ý định tha cho Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy, cứ chờ đi, cuộc trả thù sẽ bắt đầu nhanh thôi.
"Long Thiên Tiếu, tôi không tin cậu có thể một tay che trời, nếu như con trai tôi xảy ra chuyện, cậu không thoát trách nhiệm được đâu”.