“Đúng, vậy thì đã sao? Cố Tuyết Cầm, có phải bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi phải không. Tao và Thiếu Duy tốn biết bao nhiêu công sức, còn không phải vì hạnh phúc của mày à, vì muốn tốt cho mày thôi. Mày đi theo thằng vô dụng đó thì được lợi lộc gì?”
Vương Mỹ nghe vậy lớn giọng hét.
“Bốp!”
Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế, liền thẳng tay tát một cái vào mặt Vương Mỹ.
“Vừa rồi là lần cuối cùng con gọi mẹ là mẹ? Từ nay về sau, con với mẹ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Điều xấu hổ nhất trong cuộc đời con chính là mang trong mình dòng máu của mẹ. Cuộc sống của con không cần bất kỳ ai thay con quyết định, không phải lúc nào cũng lấy danh nghĩa người nhà mà làm ra những chuyện không có nhân tính như vậy”.
Sau khi nghe thấy những lời này của Vương Mỹ, Cố Tuyết Cầm giận đến nỗi hai hốc mắt đều đỏ lên.
“Mày, mày dám đánh tao? Đứa con gái bất hiếu này, mày vậy mà lại dám đánh tao?”
Vương Mỹ bị ăn một cái tát, phút chốc bừng bừng tức giận hét lớn lên. Nói xong lập tức nhào về phía Cố Tuyết Cầm định túm lấy cô, đúng lúc này, Long Thiên Tiếu chắn ngay trước mặt Cố Tuyết Cầm, một tay giữ chặt lấy tay Vương Mỹ.
“Thằng vô dụng, buông tao ra, tao đang dạy dỗ con gái mình liên quan gì đến mày?”
Vương Mỹ lại hét lớn.
“Cô ấy đã không còn là con gái bà nữa rồi. Có một người mẹ như bà, vợ tôi thật sự xui xẻo tám đời. Kỳ thật, tôi vẫn luôn thắc mắc, tại sao một người phụ nữ độc ác nham hiểm như bà lại sinh được một cô con gái hiền lành lương thiện như vợ tôi được nhỉ?”
Long Thiên Tiếu giữ chặt tay Vương Mỹ, chế giễu nói.
“Long Thiên Tiếu, buông tao ra, nếu không cậu ba nhà họ Vương chắc chắn sẽ không tha cho mày đâu. Mấy người căn bản không hiểu được sự đáng sợ của nhà họ Vương, mày dám làm vậy với đàn em của cậu ba, chúng mày chết chắc rồi”.
Vương Mỹ liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của Long Thiên Tiếu, nhưng tất cả đều là cố gắng vô ích.
“Xem ra, bà vẫn chưa tỉnh ngộ, sẽ chẳng có ai cứu được bà đâu. Nhà họ Vương rồi cũng phải trả giá đắt. Cậu ba mà bà nói, hiện tại không khác một xác chết là mấy. Nhà họ Vương đã dám có ý đồ như vậy thì sẽ không có chuyện chỉ chết một hai người mà giải quyết được mọi chuyện”.
Long Thiên Tiếu giọng điệu bình thản nói.
“Mày!”
Vương Mỹ dồn hết lực ra sức giãy dụa.
“Bốp!”
Một tay Long Thiên Tiếu lại tát một cái vào mặt Vương Mỹ khiến cả người bà ta ngã xuống đất, Cố Tuyết Cầm mặc dù nhìn thấy nhưng cũng không nói gì.
Đối với một người là người mẹ, một người là người em trai như vậy, cô đã tuyệt vọng hoàn toàn, cho dù bây giờ bọn họ có chết trước mặt cô, cô cũng coi như không hề nhìn thấy.
Có những vết sẹo, một khi đã hình thành rồi, sẽ mãi mãi không bao giờ biến mất.
Có một số chuyện, một khi đã xảy ra rồi, sẽ mãi mãi không thể quay đầu được nữa.
Có những lỗi lầm, một khi đã phạm phải, sẽ vĩnh viễn không cách nào bù đắp nổi.
Nếu như tối qua Long Thiên Tiếu không đến kịp, cô đã không còn gì để cứu vãn nữa rồi, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy cô đã chuẩn bị sẵn cho mình cái chết.
Nếu như nói cô đã đi một chuyến đến Quỷ Môn Quan thì cũng không hề khoa trương chút nào.
“Cái tát này là tôi thay vợ tôi đánh”.
Sau một cái tát, Long Thiên Tiếu lại nói.
“Cái tát này, là tôi thay mặt bố vợ tôi đánh bà, bà là vợ ông ấy, nhưng lại không hề cho ông ấy chút tôn nghiêm nào”.
Long Thiên Tiếu lại tát một cái vào mặt Vương Mỹ, lần này trực tiếp đánh cho Vương Mỹ choáng váng.
“Cái tát này, là thay cho Cố Thiếu Duy đánh bà, bà làm mẹ cậu ta, nhưng lại không dạy dỗ cậu ta đàng hoàng, không làm tấm gương tốt cho con cái khiến cậu ta tâm lý lệch lạc, lòng dạ đen tối”.
Thêm một cái tát của Long Thiên Tiếu giáng xuống, rồi anh nói.
“Còn cái tát này, là thay cho tôi và con gái tôi đánh bà. Bởi vì sự cuồng mạn độc ác của bà mà tôi và con gái tôi phải ở phòng bếp suốt năm năm liền”.
Cái tát cuối cùng giáng xuống mặt Vương Mỹ, mặt bà ta đã bị đánh đến nỗi biến dạng.
Cố Tuyết Cầm ở một bên nhưng lại nhìn đi hướng khác, không muốn nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này.
Sau khi kết thúc hết thảy, Long Thiên Tiếu thu tay lại, ném Vương Mỹ đang ngấp ngoải qua một bên.
“Chặt hai ngón tay của bọn họ, để bọn họ nhớ cho kỹ”.
Long Thiên Tiếu lạnh lùng ra lệnh, anh từng nghĩ đến việc trực tiếp để hai mẹ con họ bốc hơi khỏi thế gian này nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này có chút phức tạp, nếu thực sự giết hai mẹ con họ, sợ rằng rất khó giải thích với Cố Vân Sơn.
Tuy nhiên chỉ đơn giản thả hai người họ ra, thì lại không phải là điều mà Long Thiên Tiếu muốn.
“Tôi hiểu rồi anh Long”.
Lôi Hổ nghe xong liền đáp.
“Lần này chỉ là hai ngón tay, nếu như còn có lần sau, sẽ trực tiếp lấy mạng của hai người, ai cũng không ngăn cản được”.
Long Thiên Tiếu sau khi phân phó, lại liếc nhìn Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy lạnh lùng nói.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của metruyenhot.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website metruyenhot.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
“Đừng mà, cậu không thể làm như vậy, các người không thể chặt ngón tay tôi được, nếu không tôi sẽ kiện các người”.
Vương Mỹ nghe thấy lời này, liền giãy dụa phản kháng.
“Em sai rồi, mẹ con em sai rồi, anh rể, chị, tha cho em với mẹ đi, lần sau em không dám nữa”.
Cố Thiếu Duy cầu xin Long Thiên Tiếu.
“Theo lời tôi mà làm”.
Long Thiên Tiếu không hề để ý đến Vương Mỹ hay Cố Thiếu Duy, chỉ nắm tay Cố Tuyết Cầm bước ra ngoài.
“Nếu như không phải vì nể tình em với bố, thì hôm nay anh đã trực tiếp kết liễu hai người bọn họ rồi”.
Long Thiên Tiếu quay trở lại trong xe, nói với Cố Tuyết Cầm.
Đối với lời nói của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm tuyệt nhiên không chút hoài nghi, Long Thiên Tiếu một khi đã nói ra liền chứng minh anh thật sự có khả năng thực hiện điều đó.
“Em muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ về mặt pháp lý”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ lạnh nhạt đáp.
“Chuyện này có thể, không quá khó khăn. Để anh liên hệ với luật sư, còn phải đánh tiếng chào hỏi với người trong thành phố một chút nhờ bọn họ giúp đỡ”.
Long Thiên Tiếu nghe xong liền thản nhiên đáp.
“Còn nữa, em muốn đón bố qua ở cùng vợ chồng mình”.
Cố Tuyết Cầm nghĩ một hồi liền nói. Gia đình cô bây giờ đã tan rã rồi, Cố Vân Sơn sau khi biết chuyện, chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp nhận.
Bố cô với Vương Mỹ quay lại cùng sống chung dưới một mái nhà chắc chắn là chuyện không thể.
“Chuyện này có thể, chỉ sợ bố không đồng ý thôi”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Chúng ta nói chuyện với bố xem sao”.
Cố Tuyết Cầm chỉ đành nói vậy rồi tựa đầu vào vai Long Thiên Tiếu. Hai ngày nay xảy ra nhiều chuyện, cô cảm thấy tinh thần kiệt quệ, cả người đều vô cùng mệt mỏi.
“Cốc cốc cốc!”
Đúng lúc này, cửa xe Long Thiên Tiếu vang lên tiếng gõ, bên ngoài cửa xe, chính là Lôi Hổ.
“Có chuyện gì?”
Long Thiên Tiếu hạ cửa kính xuống hỏi.
“Anh Long, mọi chuyện đều xử lý xong rồi”.
Lôi Hổ đáp.
“Ừm, bọn họ không thể chết dễ dàng như vậy, tùy ý ném họ ra ngoài là được”.
Long Thiên Tiếu nghe xong liền nói. Cố Tuyết Cầm nghe vậy, vẻ mặt lại có chút mất tự nhiên, trong lòng cũng cười khổ.