Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

 
“Đâu chỉ là chấn động? Nếu như mọi thứ thuận lợi, ngay sáng ngày mai toàn bộ nhà họ Vương có thể mất đi hơn 80% tài sản”.  
 
Cố Tuyết Cầm nghe vậy khẽ cười khổ.  
 
“Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm nhé”, Long Thiên Tiếu cười cười nói.   
 
“Vâng”, Cố Tuyết Cầm đáp.  
 
Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, tất cả tin tức đã lan truyền khắp thành phố Lâm Giang. Hơn nữa dù là tin thật hay tin giả cũng đã gây nên cơn chấn động không nhỏ tại thành phố Lâm Giang.  
 
“Mọi người đã nghe tin gì chưa? Nhà họ Vương chuẩn bị làm một chuyện chấn động đấy!”  
 
“Họ Vương, là nhà họ Vương nào?”  
 
“Còn nhà ai khác ở đây nữa, chính là một trong ba dòng họ danh giá nhất nhì ở thành phố Lâm Giang đó”.  
 
Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm bước vào trong một nhà hàng, vừa mới ngồi xuống liền nghe được mấy lời bàn tán xung quanh. Những lời này truyền đến tai Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu, hai người họ không nhịn được mà liếc nhìn nhau.  
 
“Chuyện gì mà lớn vậy, mau nói đi”.  
 
Có tiếng người thúc giục.  
 
“Nghe nói cậu ba nhà họ Vương nhắm trúng cô con gái nhà họ Cố, nhưng cô ấy sớm đã lấy chồng rồi, chồng chính là tên ở rể nhà họ Cố. Cậu ba nhà họ Vương nhìn trúng người đã có chồng, dĩ nhiên chồng người ta sẽ không vui vẻ gì rồi. Kết quả là anh chồng ở rể nhà họ Cố đó liền giam cậu ba nhà họ Vương lại”.  
 
“Nhà Vương với nhà Cố, vỗn dĩ đã có chênh lệch lớn, lần này sợ rằng nhà họ Cố nguy rồi”.  
 
“Còn không phải sao, đứa cháu mà ông Vương yêu quý nhất chính là cậu ba. Nghe nói cháu mình bị bắt, ông ta vô cùng tức giận, yêu cầu đối phương lập tức thả người, đồng thời trước ngày mai phải quỳ ở quảng trường trung tâm xin lỗi nhà họ Vương, còn phải dẫn vợ anh ta dâng đến tận giường cháu mình”.  
 
Mọi người sôi nổi bàn luận, Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ bình thản tiếp tục lắng nghe. Xem ra, Vương Mộng Sinh vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì của Vương Như Lực, bằng không lúc này đã không ra sức đi loan tin như vậy.  
 
“Tôi thấy, như thế cũng thật quá đáng. Cậu ba nhà họ Vương vì cướp vợ người khác mới bị bắt, còn muốn người ta quỳ xuống xin lỗi, rồi bắt dẫn vợ mang đi tặng, làm vậy thật sự hống hách quá rồi”.  
 
“Hừm, thế đã là gì? Những chuyện như vậy, mấy năm nay nhà họ Vương làm còn không ít sao? Hơn nữa, lần này đối phương chỉ là một tên ở rể, nhà họ Vương lại càng không kiêng nể gì. Có tiền thì làm gì chẳng được, trên đời này có tiền chính là ông chủ”.  
 
“Tôi còn nghe nói, anh con rể nhà họ Cố chính là người 5 năm trước dắt con gái đến nhà họ Cố ở rể, là tên vô dụng Long Thiên Tiếu đã kết hôn với đệ nhất mỹ nhân Lâm Giang đấy”.  
 
Người rõ sự tình chậm rãi kể lại, bộ dạng vô cùng hào hứng.  
 
Cố Tuyết Cầm nghe thấy mấy lời này, đôi lông mày khẽ nhíu lại.  
 
“Lần này lại có kịch hay xem rồi, tên vô dụng kia chắc chỉ còn cách quỳ xuống xin lỗi, dẫn vợ mình đi tặng thôi”.  
 
“Người anh em, anh nói vậy không đúng rồi. Anh con rể vô dụng nhà họ Cố nói rồi, anh ta không những không quỳ gối mà còn yêu cầu ông Vương quỳ xuống xin lỗi, còn tự mình chuẩn bị ba thước lụa trắng treo cổ tại quảng trường trung tâm thành phố Lâm Giang đấy”.  
 
“Ôi trời, có chuyện đó sao?”  
 
“Chứ còn gì, lần này chắc chắn có trò hay để xem. Tôi thấy nhà họ Cố sợ bị liên lụy nên lặn mất tăm rồi”.  
 
Trong đám đông anh một câu tôi một lời, không khí vô cùng náo nhiệt.  
 
Trên bàn ăn của Long Thiên Tiếu, rất nhanh thức ăn đã mang lên đầy đủ. Cố Tuyết Cầm lại không hề có tâm trạng ăn uống, cô luôn có cảm thấy kỳ lạ.  
 
Năm năm qua, mọi người vẫn chưa quên đi nỗi nhục đến tận xương tủy của Long Thiên Tiếu. Thời gian năm năm, có lẽ đổi lại là ai cũng không thể chịu nổi!  
 
“Ăn thôi”.  
 
Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm, cô không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Long Thiên Tiếu, anh thật sự một chút cũng không để ý sao?  
 
“Tiền tài danh vọng đều là vật ngoài thân, nếu đã như vậy thì tại sao phải để ý?”  
 
Long Thiên Tiếu tựa hồ có thể nhìn ra tâm tư của Cố Tuyết Cầm, chỉ nhẹ nhàng nói, nói xong liền dùng đũa gắp đồ ăn cho cô.  
 
“Người anh em, tôi lại không đồng ý với câu nói vừa rồi của anh. Tiền tài và danh vọng quả thật là vật ngoài thân nhưng không có những thứ đó người ta làm sao sống được?”   
 
Chàng trai trẻ ngồi bàn bên cạnh, nghe được câu này của Long Thiên Tiếu, không hề đồng tình nói chen vào.   
 
“Không có tiền thật sự không sổng nổi”.  
 
Long Thiên Tiếu cũng chỉ cười cười đáp.  
 
Trên đời này, có đến 99% sự việc có thể giải quyết bằng tiền, 1% còn lại thì phải cần rất nhiều tiền, Long Thiên Tiếu trước giờ chưa từng phủ nhận tầm quan trọng của đồng tiền.  
 
“Thanh danh thấp kém quá cũng không được. Anh xem anh con rể nhà họ Cố, anh ta bây giờ liệu có ngóc đầu lên được không? Bị người khác cướp mất vợ còn phải quỳ xuống xin lỗi, như vậy thật sự quá nhục nhã mà!”  
 
Chành trai trẻ nghe vậy lại có chút cảm khái nói.  
 
“Điều này thì không chắc. Nếu như người phải quỳ xuống xin lỗi lại là ông già nhà họ Vương kia thì sao, mọi chuyện phải đợi đến trưa mai mới sáng tỏ được”.  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy cười đáp.  
 
“Chuyện này làm sao có thể chứ? Đây căn bản không phải là đối thủ tầm thường! Này anh, tôi nói cho anh nghe, đây không phải vấn đề ai sai ai đúng, mà là vấn đề ai mạnh hơn ai. Kẻ nào mạnh hơn thì kẻ ấy đúng”.  
 
Chàng trai trẻ hào hứng nói.  
 
“Tôi rất đồng tình với anh nhưng tôi vẫn cho rằng người treo cổ ở quảng trường sẽ là ông già nhà họ Vương”.  
 
Long Thiên Tiếu gật đầu liền nói.  
 
“Ầy, anh thật là, sao anh lại cứng đầu vậy, tôi đã nói đến nước này rồi anh vẫn không chịu hiểu”.  
 
Chàng trai nghe Long Thiên Tiếu nói vậy không nói nên lời.  
 
“Tôi đặt cược một tệ, cược ngày mai ông cụ Vương sẽ treo cổ tại quảng trường”.  
 
Long Thiên Tiếu cười cười đáp.  
 
“Nếu anh đã nói vậy, tôi cũng đặt cược một ngàn tệ, cược với một tệ của anh. Nếu như ngày mai người quỳ ở quảng trường là ông cụ Vương, tôi sẽ đưa anh một ngàn tệ, ngược lại anh đưa tôi một tệ”.  
 
Chàng trai trẻ sau một hồi tranh luận với Long Thiên Tiếu, vô cùng kích động nói.  
 
“Vậy xem như tôi được một bữa cơm rồi”.  
 
Long Thiên Tiếu cười cười, một ngàn tệ, đủ cho hai người ăn một bữa cơm trưa no đủ.  
 
“Khó nói lắm người anh em, nếu anh đã nói như vậy, tôi sẽ để một ngàn tệ ở đây, anh cũng để một tệ ở đây, để ông chủ nhà hàng giữ hộ, đến lúc đó anh với tôi ai thắng đến đây lấy tiền là được”.  
 
Cậu trai vô vùng hào khí nói.  
 
“Vậy cũng được. Tôi thêm một trăm tệ, cược với một ngàn tệ của anh, nếu không lại bất công với anh quá”.  
 
Long Thiên Tiếu cười cười nói.  
 
Đợi hai người ăn cơm xong, ông chủ nhà hàng mới đi đến, hai người họ giải thích rõ ràng chuyện cá cược với ông chủ, ông ta không những không phản đối trái lại còn bỏ tiền ra nhập cuộc.    
 
Nhà họ Vương nếu đã truyền ra mấy lời ác độc như vậy, anh con rể nhà Cố chắc chắn toang rồi, đây là chuyện đương nhiên cả chàng trai trẻ và ông chủ đều nhận định như vậy.  
 
“Này người anh

Nhấn Mở Bình Luận