“Sao thế?”
Nhìn thấy Sở Uyển Tình hớt ha hớt hải chạy vào, Cố Tuyết Cầm nhướng mày và hỏi.
“Còn hỏi sao thế, xảy ra chuyện lớn như thế mà cậu vẫn còn có thể ngồi đây bình tĩnh như thế này à?”, Sở Uyển Tình sốt ruột nói.
“Tớ không bình tĩnh thì có thể thế nào?”
Cố Tuyết Cầm đứng dậy, đưa cho Sở Uyển Tình và Lương Giai ly nước.
“Chị Tuyết Cầm, tại sao anh chị lại trêu chọc vào nhà họ Vương thế? Tôi nghe nói cậu ba nhà họ Vương làm đủ chuyện xấu xa, kiêu ngạo độc đoán, ít có người ở thành phố Lâm Giang dám chọc đến anh ta”.
Lương Giai cũng có chút sốt ruột, hiện tại chuyện này lớn rồi, tuy rằng dưới sự khống chế của nhà họ Vương nên không lên báo nhưng thông qua nhiều kênh khác nhau, hầu như tất cả mọi người ở thành phố Lâm Giang đều biết ông cụ nhà họ Vương muốn Long Thiên Tiếu ngày mai đến quảng trường trung tâm thành phố Lâm Giang quỳ gối xin lỗi.
Hơn nữa, nhà họ Vương còn có một điều kiện quá đáng hơn, đó chính là bắt Long Thiên Tiếu đưa Cố Tuyết Cầm đến giường của Vương Như Lực, cũng chỉ có nhà họ Vương, một gia tộc vô cùng lớn mạnh mới có thể đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy.
Đây rõ ràng không phải là một trò đùa, bởi trước đó nhà họ Vương đã làm việc này rất nhiều lần.
“Nói ra thì dài dòng, tôi không muốn nói. Hai người muốn biết thì chi bằng đi hỏi Thiên Tiếu đi”, Cố Tuyết Cầm ngồi xuống, chậm rãi nói.
“Nhưng mà tớ nói này, Cố Tuyết Cầm, tại sao bây giờ cậu vẫn bình tĩnh như vậy, rốt cuộc là tại sao?”, Sở Uyển Tình vô cùng sốt ruột nói.
“Tớ không bình tĩnh thì có thể thế nào?”, Cố Tuyết Cầm có chút không nói nên lời.
“Không được, đi nào, cậu với chồng cậu bây giờ hãy rời khỏi thành phố Lâm Giang đi, đi càng xa càng tốt, không bao giờ quay lại nữa”.
Sở Uyển Tình nghe thấy những lời này thì nắm lấy tay Cố Tuyết Cầm, mạnh mẽ yêu cầu.
“Đúng đó chị Tuyết Cầm, bây giờ hãy đi đi, nếu như không đi thì thật sự không còn cơ hội nữa đâu”.
Lương Giai cũng gật đầu mạnh mẽ, nói thêm vào.
“Thiên Tiếu nói anh ấy có thể xử lý mọi việc, bảo tớ không cần lo lắng”.
Cố Tuyết Cầm vẫn rất lo lắng, bỏ tay của Sở Uyển Tình ra.
“Lời của anh ta mà cậu cũng tin à, tớ tin là chồng cậu thực sự có gì đó ngoài dự liệu của tớ. Nhưng bây giờ người đang đối đầu với các cậu là nhà họ Vương. Nhà họ Vương bao năm nay ở thành phố Lâm Giang đã bén rễ rất sâu, cho dù Long Thiên Tiếu có quen biết những nhân vật tầm cỡ thì những người đó lúc này chẳng lẽ dám ra mặt?”, Sở Uyển Tình tức giận nói.
“Đúng đó chị Tuyết Cầm, Uyển tình nói đúng. Nhà họ Vương là một trong ba đại gia tộc ở thành phố Lâm Giang, có tiền có quyền, không có gia tộc nào dám đắc tội với bọn họ”, Lương Giai nói tiếp.
“Hai người có thể đừng kích động như vậy được không?”
Cố Tuyết Cầm có chút bất lực, cố gắng trấn an hai người họ.
“Bọn tớ làm sao có thể không kích động? Bọn tớ không thể không có cậu, sau này đến ngày xuân hoa nở, tớ còn muốn cùng cậu ăn lẩu, cậu nhất định không thể bị lợi dụng, càng không để tên cặn bã như Vương Như Lực bôi nhọ”, Sở Uyển Tình vô cùng kích động nói.
“Tớ tin là anh ấy sẽ xử lý tốt mọi chuyện. Anh ấy nói với tớ, ngày mai người quỳ ở quảng trường trung tâm không phải anh ấy mà là ông cụ nhà họ Vương. Anh ấy nói nhà họ Vương sẽ vì chuyện này mà phải trả một cái giá đắt”, Cố Tuyết Cầm bình tĩnh lại, nói với giọng bình thản.
“Điên rồi, điên rồi, quả nhiên người phụ nữ đang yêu thì sẽ biến thành ngốc nghếch, lời như vậy mà cậu cũng tin?”
Sở Uyển Tình đi tới đi lui ở trong phòng làm việc, lo lắng đến mức giậm chân bình bịch.
“Tớ tin anh ấy, các cậu cũng phải tin tớ, tớ sẽ không có chuyện gì đâu”, Cố Tuyết Cầm nói với giọng điệu thản nhiên.
“Chị Tuyết Cầm, hai người thật sự nắm chắc phần thắng à? Quyết định có thể đối đầu với nhà họ Vương?”
Lương Giai có chút không chắc chắn nói. Bữa tiệc sinh nhật hôm đó, bọn họ thực sự lĩnh hội được thế nào là thế trận hùng mạnh, nhà giàu nhất thành phố Lâm Giang, còn có những nhân vật có máu mặt khác ở thành phố Lâm Giang, thậm chí những ông lớn ở các thành phố khác đều xuất hiện.
Chỉ là những người này thật sự sẽ ra tay giúp đỡ ở thời điểm khó khăn này sao? Trong lòng Lương Giai vẫn rất lo lắng.
“Tôi tin anh ấy”, Cố Tuyết Cầm vẫn chỉ nói một câu này.
“Anh ấy là chồng chị, chị tin anh ấy là điều đương nhiên. Chúng tôi không nên nhiều lời. Hai người lấy nhau nhiều năm rồi, cũng đã trải qua nhiều chuyện, tôi tin là lần này hai người cũng có thể vượt qua được”, Lương Giai im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
“Cố Tuyết Cầm à Cố Tuyết Cầm, đầu cậu có vấn đề rồi”, Sở Uyển Tình khóc không ra nước mắt nói.
“Được rồi, thật sự không có chuyện gì đâu, tớ có lòng tin đối với anh ấy”, Cố Tuyết Cầm bình thản nói.
“Được thôi được thôi, nếu cậu suy nghĩ thông suốt rồi thì hãy nói với bọn tớ, bọn tớ sẽ đưa cậu đi trong đêm”, Sở Uyển Tình nói.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì cảm thấy không biết nói gì, tiễn hai người bọn họ rời đi.
Sau khi Sở Uyển Tình và Lương Giai đi rồi, Cố Tuyết Cầm mở máy tính lên, nhìn những số liệu phức tạp trên máy tính, sắc mặt cô có chút vui mừng.
Các nhà đầu tư nhỏ lẻ và các nguồn vốn bí ẩn xuất hiện càng ngày càng nhiều trên thị trường, nhưng họ đều làm một việc giống nhau đó là thu mua số lượng lớn cổ phiếu của nhà họ Vương, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhà họ Vương có thể sẽ sớm nhận ra có điều bất thường.
Nhưng đợi đến khi bọn họ nhận ra điều bất thường thì tất cả đã muộn rồi, đến lúc đó thì làm cái gì cũng không có tác dụng nữa. Nhà họ Vương chỉ có thể trở thành con rối mặc cho người khác bài bố, đây chính là sức mạnh của đồng tiền, khi bạn sở hữu tiền đủ nhiều thì bạn có thể làm bất cứ điều gì trên thị trường.
Sau khi nhìn một lúc lâu, cô liền tắt máy tình rồi nhìn đồng hồ, cũng đến giờ tan làm rồi.
“Anh đến rồi, đợi em ở bên dưới”.
Cố Tuyết Cầm mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Long Thiên Tiếu, nghĩ đến chuyện tối qua, mặt Cố Tuyết Cầm đỏ lên, có một chút ngọt ngào ngượng ngùng nơi khóe miệng.
“Vậy anh đợi em một lát”.
Cố Tuyết Cầm trả lời tin nhắn, kèm theo cả cái icon vui vẻ.
“Ừm”, Long Thiên Tiếu gửi lại một tin.
Sau khi Long Thiên Tiếu nghỉ ngơi ở tập đoàn Long Đằng hơn một giờ thì đi đến tập đoàn Cố Thị, thực ra lúc anh đến còn cách thời gian Cố Tuyết Cầm tan làm một lúc.
Lúc này, điện thoại đổ chuông, là Long Vận Nhi gọi điện đến.
“Anh à?”, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Long Vận Nhi.
“Ừ, có việc gì thế?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Bên ngoài đang đồn ầm lên, Long Thiên Tiếu mà họ nói có phải anh không?”, Long Vận Nhi hỏi.
“Em nghĩ là ở thành phố Lâm Giang còn có Long Thiên Tiếu thứ hai?”, Lòng Thiên Tiếu cười và nói.
“Anh à, chuyện gì vậy? Anh làm sao mà lại đắc tội với người như vậy? Bố mẹ rất lo lắng, bảo em gọi điện cho anh, bọn họ đang ở bên cạnh”, Long Vận Nhi vô cùng lo lắng nói.
“Em mở loa ngoài lên đi, anh giải thích với bố mẹ”, Long Thiên Tiếu nói.
“Con à, có chuyện gì thế? Tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy? Tại sao con lại đi chọc vào người như vậy? Mẹ nghe nói nhà họ Vương gì đó là gia tộc lớn ở thành phố Lâm Giang, cậu ba nhà họ Vương đó càng không phải là người lương thiện gì, phải làm thế nào đây?”
Sau khi loa ngoài được mở lên liền truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Lý Bình.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của metruyenhot.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website metruyenhot.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !