CHƯƠNG 6: GIẾT NÓ!
“Mày đã muốn chết thì tao đây sẽ thành toàn cho!” Đôi mắt Tề Thiên Cơ lạnh như băng.
Ầm!
Anh bỗng ra tay nắm lấy đầu của Tần Đông Quang đột nhiên nện ở trên mặt đất, làm mặt đất vỡ ra một lỗ thủng.
Khuôn mặt Tần Đông Quang trong nháy mắt máu thịt lẫn lộn, hôn mê bất tỉnh.
“Cơ, bây giờ anh đã đem anh ta đánh ngất xỉu, vậy, chúng ta phải làm sao? Chúng ta làm sao để tìm Đồng Đồng?” Ánh mắt Dương Mộc Thanh lo lắng.
Lúc này, Huyền Vũ đi tới, cung kính nói: “Anh Tề, kỹ thuật viên của chúng ta đã tìm được tung tích của tiểu công chúa.”
Ánh mắt Dương Mộc Thanh vui vẻ, vội vàng nói: “Ở chỗ nào?”
Tề Thiên Cơ cũng gật đầu: “Mau dẫn tôi đi!”
Trần Diễn liếc mắt nhìn đám người Tần Dương một cái: “Vậy thì những người này xử lý như thế nào?”
“Các cậu xem mà làm đi, đừng để bọn họ sống dễ chịu là được, Huyền Vũ, mau dẫn tôi đi tìm Đồng Đồng.” Tề Thiên Cơ thấp giọng nói.
So với con gái Đồng Đồng, những người này cơ bản không đáng nhắc tới!
Huyền Vũ nhận lệnh, lập tức bảo người mở ra xe tăng, mang Tề Thiên Cơ và Dương Mộc Thanh đi đến chỗ của Đồng Đồng.
Sau khi đám người Tề Thiên Cơ rời khỏi, Trần Diễn xoay người nhìn chằm chằm đám người Tần Dương, âm thanh lạnh lùng nói: “Nhà họ Tần các người phạm vào tội lớn tày trời, cho các người thời gian trong vòng một tháng đi tìm chủ mẫu của chúng tôi quỳ xuống cầu xin tha thứ, nếu không, tất cả người nhà họ Tần đều phải chết!”
Lời nói không nặng nhưng sát khí lại ngút trời!
Dứt lời, anh ta cũng không quan tâm tới những người khác, dẫn đầu cấp dưới của mình cuồn cuộn rời đi.
Ở sau lưng bọn họ, Nhà họ Tần đã là một đống đỗ nát.
Lời nói của Trần Diễn giống như một cây đao đâm vào trong tim toàn bộ người nhà họ Tần, khiến cơ thể bọn họ phát run.
Mọi người vừa nãy còn vui sướng, sau khi nhìn thấy cảnh này, tất cả đều ủ rũ, sắc mặt nặng nề.
Ai cũng không ngờ sẽ có chuyện như vậy xảy ra!
Tề Thiên Cơ dẫn đầu nhiều người như vậy, giống như cơn lốc quét qua, phá hủy mọi thứ, khắp nơi đều lộn xộn.
Lúc này, Tần Đông Quang bị người cứu tỉnh, vẻ mặt đều là máu, bộ mặt dữ tợn.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, hận muốn điên: “Tên khốn kiếp, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho tên phế vật Tề Thiên Cơ kia!”
Tần dương nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Phải làm rõ tình huống rồi nói sau, con đánh thắng được anh ta sao? Anh ta còn có rất nhiều thuộc hạ, chắc chắn so với trước kia còn ghê gớm hơn.”
Tần Đông Quang nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: “Đó chắc chắn là Tề Thiên Cơ tìm người giả bộ, chắc chắn là diễn viên! Ba, không lẽ ba cũng tin tưởng bộ dạng này của Tề Thiên Cơ?”
“Tề Thiên Cơ là dạng người gì, con hẳn là hiểu rõ, làm sao anh ta có năng lực lớn như vậy chứ?”
“Cho dù là anh ta có năng lực, vậy cũng không bằng chỗ dựa của chúng ta!”
“Sau lưng chúng ta tướng quân Tất, Tất Thắng, chỉ cần tướng quân Tất ra tay, chắc chắn có thể giết chết bọn họ!”
Tần Dương suy nghĩ, dường như rất có đạo lý.
Ông ta nghiêm túc suy nghĩ một lát, thấp giọng nói: “Ba liên lạc với tướng quân Tất một chút.”
Dứt lời, ông ta lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tất Thắng, cung kính nói: “Anh Tất, chào anh, hôm nay con trai tôi kết hôn, không biết anh có thời gian đến uống rượu không?”
“Tôi đang họp, chúc cậu ấy tân hôn vui vẻ, còn có việc gì không?” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Tất Thắng.
Vẻ mặt Tần Dương xấu hổ, vội vàng đem tất cả tình huống xảy ra ở đây nói ra.
“Dám ở phạm vi quản lý của tôi gây sự? Muốn chết!”
Giọng nói lạnh như băng của Tất Thắng truyền đến: “Đem thông tin của những người này gửi cho thư ký của tôi, tôi sẽ giải quyết, cứ như vậy đi, tôi họp đây.”
Dứt lời, Tất Thắng trực tiếp cúp máy.
Tần Dương nghe vậy, vẻ mặt mừng rỡ.
Chỉ cần Tất Thắng ra tay, chắc chắn có thể khiến đám người Tề Thiên Cơ kia chịu không nổi.
“Sao rồi?” Tần Đông Quang hỏi.
“Tướng quân Tất đồng ý ra tay rồi.”
Tần Dương mừng rỡ.
Ông ta nhìn tiệc cưới lộn xộn đầy đất, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bỏng đau đớn, nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Người đâu, mau đuổi theo, tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ!”
“Tướng quân Tất muốn ra tay? Thật là tốt, người đâu, tìm được Tề Thiên Cơ, giết anh ta, giết chết anh ta!” Tần Đông Quang giận dữ rống to.
Người nhà họ Tần và nhà họ Dương hành động, chật kín người, tìm kiếm gây phiền phức cho Tề Thiên Cơ.
… Nông thôn, một ngôi nhà tứ hợp viện, trong chuồng heo.
Một cô bé khoảng chừng bốn tuổi bị người dùng dây xích cho chó khóa lại, tóc tai cô bé bù xù, đầu xù khuôn mặt dơ dáy, quần áo tả tơi, mình đầy vết thương.
Mặc dù vậy, vẫn không thể che dấu khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu giống như búp bê của cô bé được.
Lông mày mảnh như trăng rằm, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn… Phấn điêu ngọc mài!
Đẹp như tiên nữ!
Hiển nhiên là một phôi mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Nhưng mà, ở trên người cô bé, vết roi trải rộng, máu thịt lẫn lộn, nhìn thấy mà giật mình.
Một người đàn ông cầm theo roi da, tàn nhẫn đánh vào người cô bé, đánh đến mức vẻ mặt cô bé đau đớn, kêu thảm thiết liên tục.
Khuôn mặt người đàn ông dữ tợn, vừa đánh vừa lạnh lùng nói: “Đồ chó hoang, ai cho phép mày gọi điện thoại?”
Bên cạnh người đàn ông này còn có năm tên đàn ông khác khoanh tay đứng nhìn, tất cả đều là những tên côn đồ với ánh mắt sắc bén, khuôn mặt dữ tợn.
“Chú ơi, cầu xin chú đừng đánh nữa được không? Đây đều là lỗi của Đồng Đồng ~~” cô bé khóc, nước mắt rơi đầy mặt, vẻ mặt đau khổ.
Người đàn ông độc ác đánh cô bé một roi, lúc này mới thở phì phò, giận dữ nhìn Đồng Đồng nói: “Đồ chó hoang, tốt nhất mày đừng nghĩ đến việc liên lạc với người ba ma quỷ kia của mày, anh ta đã chết rồi!”
Đồng Đồng cắn răng phản bác nói: “Ông nói bậy, ba tôi không chết, mẹ đã từng nói, ba tôi chỉ là đi tới địa phương rất xa để làm thuê!”
“Ba tôi là anh hùng cái thế, ba chắc chắn sẽ đến cứu tôi!”
Cô bé đầu tóc bù xù khuôn mặt dơ dáy nhưng ánh mắt lại sáng như sao, ánh mắt kiên định.
Người đàn ông cười ha ha: “Ba mày đã biến thành ngôi sao, ở trên trời nhìn mày đấy.”
Đôi mắt Đồng Đồng sáng lên: “Thật sao? Ba tôi thật sự đã biến thành ngôi sao?”
“Ngay cả một chút thường thức ấy mà cũng không biết, thật đúng là một đứa con hoang không ai giáo dục.” Người đàn ông nhổ ra một ngụm nước bọt ở trên mặt của Đồng Đồng, xoay người bước đi.
Anh ta vừa đi, lập tức kéo dây xích chó, kéo Đồng Đồng sang một bên, dây xích sắt tác động lên vết thương của Đồng Đồng, khiến vẻ mặt cô bé càng thêm tái nhợt, liên tục kêu thảm thiết.
Người đàn ông đem Đồng Đồng ném sang một bên, nhe răng cười nói: “Đồ chó hoang mày, chờ sau khi mẹ mày bị cậu chủ Tần chiếm giữ, mày nhất định phải chết!”
“Cậu chủ Tần vốn không muốn nuôi loại gánh nặng như mày, lại càng không muốn hiến tủy cho mày, chờ sau khi cậu ta chơi đủ mẹ mày, cậu ta sẽ để bọn tao giết mày!”
Người đàn ông nhe răng cười, giống như ác ma.
Sắc mặt cô bé trắng bệch, ánh mắt tuyệt vọng.
Ngay khi người đàn ông đang nghỉ ngơi, đột nhiên điện thoại vang lên, là Tần Đông Quang gọi.
Anh ta nhanh chóng bắt máy, thay bằng một bộ tươi cười a dua nịnh hót đích, cung kính nói: “Cậu Tần, cậu có gì phân phó?”
“Giết nó cho tôi!” Giọng nói cực kỳ giận dữ của Tần Đông Quang truyền đến.
“Giết ai?”
“Nghiệt chủng gọi là Đồng Đồng kia!”
“Cậu Tần, này…”
“Chuyện của tôi đến lược cậu quản sao? Tôi cho cậu mười lăm tỷ, giết nó ngay lập tức cho tôi, xử lý sạch sẽ!” Tần Đông Quang lạnh lùng nói.
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông nhanh chóng nhận được tin tức đã được chuyển khoản mười lăm tỷ.
Anh ta thu hồi điện thoại, lấy ra một cây dao găm, đi về phía Đồng Đồng, bộ mặt dữ tợn như ma quỷ: “
Con nhóc kia, mày đừng trách tao, muốn trách thì trách mạng mày không tốt!”
Dao găm sáng loáng, vô cùng sắc bén.
“Chú, chú, chú muốn làm gì?” Đồng tử Đồng Đồng co rút dữ dội, vội vàng lui về phía sau.
Nhưng mà cô bé bị người dùng xích sắt khóa lại một chỗ, chạy trốn chỗ nào?
Người đàn ông nhe răng cười, như mãnh hổ nhào tới, con dao găm chói lọi kia đâm ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!