Nhìn qua, số kim bạc cắm trên người bà cụ cũng chỉ tầm năm cây thôi!
Chỉ với năm cây kim bạc mà có thể chữa khỏi bệnh? Nếu như không tận mắt chứng kiến, chắc bọn họ nghĩ bà cụ cùng một giuộc với Lâm Trạch, giả bộ để giúp anh lừa bịp!
"Bà cụ, bà không sao rồi”, Lâm Trạch rút kim về: "Sau này chú ý nghỉ ngơi là được".
"Cảm ơn cậu... cảm ơn thần y! Chúng tôi rõ ràng muốn lừa cậu nhưng cậu lại cứu tôi...", bà cụ kích động đến mức vành mắt đong đầy lệ nóng, hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống trước mặt Lâm Trạch.
Bởi vì vừa mới trong nháy mắt kia, bà cụ thật sự nghĩ mình phải chết, nếu không nhờ có Lâm Trạch, bây giờ bà cụ đã nghẹt thở mà chết rồi.
"Đạo đức nghề y thôi", Lâm Trạch đỡ bà cụ dậy.
Một lúc sau, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, mọi người lập tức bùng nổ!
"Đây mới là thần y!"
"Mẹ nó! Vừa nãy ai bảo cậu ấy không làm được đứng ra cho ông đây, ông đây đánh chết mày!"
"Mẹ nó chứ, người lúc nãy mắng ác nhất là anh mà!"
Mọi người đều vô cùng hào hứng, đôi mắt xinh đẹp của Nhan Khinh Nguyên mở lớn, mặt cô hiện lên vẻ không thể nào tin nổi.
Lâm Trạch biết y thuật à? Sao cô lại không biết chứ?
Có người vui đương nhiên cũng có kẻ buồn, Triệu Toàn đứng bên cuộn chặt nắm đấm, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi này như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Trạch vậy.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Nhan Khinh Nguyên nhìn Lâm Trạch không chớp mắt, anh ta tức đến suýt nổ phổi.
Tên khốn này dám làm mình mất mặt ngay trước mặt nữ thần của mình!
Phát hiện ra mọi sự chú ý đang đổ dồn vào Lâm Trạch, mấy tên đàn em của Triệu Toàn vội vàng khuyên: "Đại ca, chúng ta đi trước đi".
Không chạy trước chắc tí nữa không chạy được.
"Tôi không phục! Cậu không thể nào chữa khỏi được cho bà lão ấy!", Triệu Toàn đột nhiên hét lớn, thu hút sự chú ý của mọi người: "Nhất định là do cậu ăn may thôi, tôi đã chữa gần khỏi cho bà ấy rồi, cậu tự nhiên xông lên chiếm hết công trạng của tôi!"
Thằng ngu này!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!