"Thế còn xin lỗi thì sao?", Lâm Trạch mỉm cười.
"Xin lỗi!", người đàn ông cường tráng và mấy người kia lập tức xin lỗi Nhan Khinh Nguyên.
"Được rồi, mấy người mau đi đi", Nhan Khinh Nguyên giục bọn họ.
Mấy người này còn ở lại đây, mọi người sẽ không tha cho họ mất.
Bọn họ cảm kích nhìn Nhan Khinh Nguyên, ánh mắt như thấy thiên sứ vậy.
"Anh vào đây với em", Nhan Khinh Nguyên kéo tay Lâm Trạch, kéo anh vào trong nhà hàng.
Vừa vào trong, cô liền tức giận trợn mắt nhìn Lâm Trạch: "Tiểu Trạch, anh học y thuật ở đâu vậy? Sao không nói cho em biết!"
Lâm Trạch cười đểu, chỉ vào mặt: "Em hôn anh một cái, anh sẽ nói... ái ui!"
Nhan Khinh Nguyên véo mạnh vào eo Lâm Trạch, phồng mang trợn má nói: "Mồm mép tép nhảy nhỉ, anh có nói không?"
"Anh nói anh nói, vợ ơi, anh sai rồi", Lâm Trạch vội vàng giơ tay đầu hàng.
"Thực ra là gia đình anh truyền lại một quyển sách y thuật, trước đây anh từng đọc qua một loại bệnh như vậy nên mới chữa được, mèo mù vớ cá rán mà thôi", Lâm Trạch cười hi hi.
"Thật à?", Nhan Khinh Nguyên nhíu mày, không đợi cô nghĩ nhiều, Lâm Trạch đã cúi đầu, hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
"Anh dám đùa bỡn em à!", Nhan Khinh Nguyên mỉm cười, xông đến vật lộn với Lâm Trạch.
"Vợ chồng hai người đừng phát cơm chó nữa, mau gọi món đi", Lâm Thanh Tuyết đẩy cửa phòng đi vào, cười gượng mà nói.
Cho dù Nhan Khinh Nguyên không tin nhưng cô không hỏi tiếp, Lâm Trạch cũng coi là miễn cưỡng qua ải.
Đợi một lúc sau, món đã bưng được lên hết, mọi người bắt đầu ăn, Lâm Trạch rửa tay xong quay lại, vừa rẽ thì đụng phải một người.
"Xin lỗi xin lỗi", Lâm Trạch vội vàng nói.
"Đi đường mà không biết nhìn à! Đụng phải Triệu thần y thì phải làm thế nào!", một người đàn ông mặc vest đi giày da hét lớn.
Triệu thần y?
Lâm Trạch nhìn về sau liền thấy vui vẻ, đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!