Anh ta còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa, nếu như ở thêm một giây phút nào thì mặt anh ta càng đau rát đến đó.
Nếu anh ta còn tiếp tục ở lại thì có lẽ đến da mặt anh ta cũng sẽ không còn mất.
“Còn nói người ta tỏ vẻ, người tỏ vẻ nhất chính là anh đó”, nhân viên phục vụ lẩm bẩm.
Triệu Toàn nghe xong liền bước đi không vững, suýt nữa ngã lăn ra đất.
Triệu Toàn siết chặt nắm đấm, ánh mắt hiện lên vẻ oán hận, mối thù này anh ta ghim rồi!
“Thần y, đây là danh thiếp của tôi, hai chai rượu này cậu nhất định phải giữ lấy!”, ông lão cười ha ha nói, sau đó đặt danh thiếp lên bàn.
Thần y còn trẻ như vậy đại diện cho điều gì đương nhiên ông cụ cũng rõ, có quan hệ tốt thì tuyệt đối không sai được!
“Được”, Lâm Trạch gật đầu.
Sau khi tiễn xong ông lão và bà cụ, căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, lúc này Lâm Thanh Tuyết và Nhan Khinh Nguyên cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
"Ôi dào, tức cười chết đi được, lâu lắm rồi mới thấy một người hề hước như vậy”.
“Chị đừng vậy chứ, người ta cũng muốn thanh toán cho chúng ta kia mà”, hai người phụ nữ cứ ôm bụng cười, tiếng cười ngọt ngào vang vọng khắp căn phòng.
“Chú cũng thật là xấu, mấy trăm nghìn lại nói là mấy chục nghìn”, hai cô gái nhìn Lâm Trạch với vẻ thú vị, bọn họ còn tưởng rằng từ lúc nào mà Lâm Trạch dễ dãi như vậy chứ, bị người ta châm chọc mà vẫn không thèm phản bác.
Hóa ra là để lừa Triệu Toàn, để cho tên đó tự vả mặt mình.
Cơm nước xong, Lâm Trạch liền cùng Nhan Khinh Nguyên về nhà.
"Cho đến bây giờ, em vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy", nhìn căn nhà phía trước, mặc dù không lớn nhưng vô cùng ấm áp, mũi Nhan Khinh Nguyên hơi xót.
Một năm nay, không biết cô đã mơ đến hình ảnh này bao nhiêu lần rồi, nhưng cho đến bây giờ vẫn không dám hy vọng có thể thực hiện.
Không phải không muốn... mà là không dám.
"Sau này cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn", Lâm Trạch cười, ôm lấy Nhan Khinh Nguyên từ đằng sau, ánh mắt chợt lóe lên tia rét lạnh.
Hai nhà họ Nhan và họ Trịnh nếu như biết điều thì còn may, nếu không... đừng trách Lâm Trạch anh vô tình.
Thần thánh một khi nổi giận thì máu chảy vạn dặm.
Nếu thật sự ép anh, anh cũng không ngại hủy diệt cả hai nhà.
Buổi chiều Lâm Trạch đặc biệt để Nhan Khinh Nguyên đi đến nhà trẻ đón Lâm Tiểu Nguyệt, vừa mới quay về, Lâm Tiểu Nguyệt liền vui vẻ nhảy bổ vào lòng Lâm Trạch: "Chú Lâm".