Lâm Trạch nhíu mày: "Tôi đang nói chuyện với cô đó”.
“Bớt giả vờ đi, người như anh tôi thấy nhiều rồi, có phải anh muốn thu hút sự chú ý của tôi không?”, người phụ nữ còn không thèm nhìn Lâm Trạch, mà chỉ ngắm nghía bộ móng của mình một cách hài lòng.
"Cũng không chịu tự soi xem trông anh nghèo hèn như thế nào".
Thấy cô ta xinh đẹp nên đã có rất nhiều người dùng cách này để bắt chuyện với cô ta, nhưng bọn họ đều là những tên rẻ rách hệt như Lâm Trạch vậy.
“Tôi không có tới để tìm cô”, Lâm Trạch cạn lời, sao người phụ nữ này có thể tự luyến được như vậy cơ chứ?
Sau khi nghe Lâm Trạch nói xong, người phụ nữ lập tức nhìn anh một cách khó chịu.
Cô ta đột nhiên đứng dậy, sau đó cười khinh: "Tôi biết anh, anh có phải là chồng của tổng giám đốc trước đây không? Cái tên vô dụng ăn bám đấy à”.
“Đúng thế, tôi muốn gặp ông chủ của các người”, Lâm Trạch nhíu mày, sao người phụ nữ này sao lại nhiều lời như vậy chứ.
"Thật đáng tiếc, cô ấy đã không còn là chủ tịch nữa rồi”.
Người phụ nữ cười phá lên, không thè giấu đi sự giễu cợt, nói xong lại ngồi xuống sơn móng tay: "Ông chủ đi ra ngoài rồi, không có ở đây”.
Lâm Trạch liếc sang tấm lịch làm việc bên cạnh, ở đó vẫn còn thẻ của tổng giám đốc đang treo.
Nếu bọn họ đi ra ngoài thì lễ tân của công ty chắc chắn sẽ lấy tấm thẻ đó xuống.
“Thẻ làm việc của bọn họ ở đó”, Lâm Trạch chỉ tay.
"Tôi nói không có là không có! Cho dù có thì cũng không phải thứ chó mèo nào cũng có thể gặp được", người phụ nữ đột nhiên đập bàn rồi hừ lạnh.
"Một kẻ vô dụng ăn bám, anh cho rằng mình có đủ tư cách để đi gặp ông chủ của chúng tôi ư?”
Giọng của người phụ nữ lớn đến mức thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.
"Mau cút đi! Nếu không cút thì tôi sẽ kêu nhân viên bảo vệ để ném anh ra ngoài!", người phụ nữ đập bàn quát lớn.
Lâm Trạch lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi xoay người đi về phía thang máy.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!