Nhan Tiểu Lạc lập tức kêu lên, giá nướng bốc lên khói đen, hắn ta không ngừng la hét thảm thiết, gắng sức giãy dụa, nhưng tay của Lâm Trạch cứng như kẹp sắt, ấn tay hắn ta xuống giá nướng.
“Buông ông chủ ra!”
Mấy tên đàn em cũng nóng vội, nhưng bọn chúng còn chưa kịp xông đến, liền bị Tề Hắc cầm lấy ghế hung hăng đập lên người bọn chúng, khiến bọn chúng ngã lăn ra đất, cái ghế đập vỡ tan tành.
“A a a!”
Nhan Tiểu Lạc vẫn kêu gào thảm thiết, tay đã bị để lên giá nướng năm phút rồi, khuôn mặt hắn ta cũng đã méo mó vì đau đớn.
Trong lòng Nhan Tiểu Lạc dâng lên một nỗi sợ sâu sắc, bởi vì hắn ta phát hiện ánh mắt của Lâm Trạch bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Vì sao anh có thể làm chuyện hung ác này với thái độ thản nhiên như thường như vậy chứ!
“Anh! Ông nội! Em sai rồi! Em sai rồi!”, Nhan Tiểu Lạc vội vàng hét lên, nước mắt rơi lã chã, hắn ta đau đến mức toàn thân run rẩy.
Lâm Trạch buông tay, hắn ta lập tức quỳ xuống đất, cố gắng thổi lòng bàn tay trắng dã của mình, đau đớn tột cùng.
Thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh chỉ cảm thấy sợ hãi, người thanh niên này đáng sợ quá.
“Năm trăm tệ”, Lâm Trạch giơ tay ra.
“Anh, em đưa, em đưa tiền cho anh”, tên đàn em bên cạnh vội vàng rút một tờ tiền trong túi ra, đỡ Nhan Tiểu Lạc dậy muốn chạy.
Người ngang tàn sợ người hung ác, người hung ác sợ kẻ hung ác hơn, thằng cha này bọn họ không chọc nổi!
“Đợi đã”, Lâm Trạch quát lên.
Mấy tên này sắp khóc rồi, bọn chúng cứng nhắc quay đầu: “Ông nội ơi, anh còn chuyện gì nữa ạ?”
“Ông chủ, tiền của ông đây”, Lâm Trạch đưa tờ tiền cho ông chủ.
“Há? Cảm... cảm ơn!”, ông chủ hơi sững sờ, nói thật, vừa rồi ông ấy cũng bị sự hung ác của Lâm Trạch dọa chết khiếp.
Lâm Trạch lúc vừa nãy và Lâm Trạch năm năm trước ông quen hoàn toàn là hai người khác nhau.
Sau khi phản ứng lại, ông chủ lại có lòng tốt thúc giục: “Các cậu mau đi đi, bọn họ là người nhà họ Nhan, sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”.