Vị khách này ở một ngôi nhà mang phong cách Tô Hàng cổ xưa (Tô Châu và Hàng Châu), Lâm Thanh Tuyết và Lâm Trạch đến trước cửa đã có một vị quản gia đứng sẵn đợi bọn họ rồi.
“Mời hai vị đi theo tôi”, quản gia lịch sự nói, dẫn hai người vào bên trong.
Bước vào trong là sân vườn san sát nhau đan xen vài tòa nhà, bên trong lâm viên phong cách Tô Hàng ao đá núi cùng nhau làm nổi bật tạo nên một vẻ đẹp tuyệt vời.
Trong lâm viên còn có hồ nhân tạo, lầu gác, guồng nước làm bằng gỗ tre gột rửa ngói bướm đá trắng hai bên, cảnh đẹp bốn phía cổ kính giống như một bức tranh thủy mặc.
Để tạo nên một bức họa lâm viên đẹp như thế này chắc hẳn phải tốn không ít tiền của, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc xây dựng được kiến trúc tráng lệ như này.
“Phong cảnh nơi đây đẹp thật đấy”, Lâm Trạch thốt lời khen ngợi, người sống ở nơi đây ít nhiều cũng sẽ mang phong cách nho nhã, có học thức.
“Ông Chu rất thích kiến trúc cổ kính như này, tính tình cũng rất hòa nhã”, quản gia khẽ cười đáp lời.
Ba người cùng nhau đến một căn phòng, quản gia gõ cửa: “Lão gia, Lâm tiểu thư và bác sĩ mà cô ấy giới thiệu đến rồi”.
Két...
Cửa phòng mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp cao quý đứng chặn trước cửa, cô ta hơi cau mày lại khi nhìn thấy Lâm Trạch và Lâm Thanh Tuyết.
“Các người nói rằng mình tự tin có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi sao?”, người phụ nữ xinh đẹp cau chặt mày lại.
Thái độ của cô ta không được niềm nở cho lắm, thậm chí còn có ý coi thường.
“Chúng tôi có thể thử”, Lâm Thanh Tuyết bình thản, thái độ rất đúng mực.
Người phụ nữ nhíu mày chặt hơn, không phải cô ta không chào đón Lâm Trạch và Lâm Thanh Tuyết mà là hai người này còn quá trẻ, đặc biệt là Lâm Trạch, trông giống như sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp vậy.
Hai người như này mà cũng dám nói đến chuyện chữa khỏi bệnh cho ông Chu sao? Cô ta cảm thấy nực cười.
“Không thử làm sao biết được?”, Lâm Trạch nhận ra được sự khinh bỉ trong mắt người phụ nữ này, anh chỉ khẽ cười.
“Để bọn họ vào đi”.