Đi ra đến ngoài cửa ngân hàng, nhìn thấy chiếc xe 16 chỗ đang đợi sẵn, cả bốn tên cướp đều thể hiện rõ sự căng thẳng lẫn kỳ vọng. Căng thẳng là do không biết trong xe có cảnh sát tập kích không, cũng không biết tay súng bắn tỉa liệu có không quan tâm sự an toàn của hai người Lục Trần mà đột nhiên ra tay với bọn chúng hay không. Có điều bọn chúng rõ ràng là nghĩ quá nhiều rồi. Chỉ riêng với thân phận của Lục Trần thôi Hứa Tả Quân sẽ không thể để xảy ra sơ xuất gì rồi, ông ấy chỉ phái thêm hai chiếc xe luôn bám theo phía sau, sẵn sàng tiếp viện bất cứ lúc nào cho hai người Lục Trần. Sau khi bọn cướp lên xe, liền lái xe bỏ chạy về hướng ngoại thành. Trước khi ra khỏi khu vực ngoại thành, chiếc xe 16 chỗ đó vẫn hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát, nhưng chỉ cần ra khỏi khu vực ngoại thành, do thiết bị camera giao thông không có nên chả mấy mà có thể mất dấu vị trí của chiếc xe. Đến cả Giang Thành cùng nhóm cảnh sát trên hai chiếc xe bám theo cũng bị chúng cắt đuôi đến không thấy bóng hình đâu. Tên trọc đầu lái xe 16 chỗ, hắn rẽ trái rẽ phải trên đường núi, cũng không biết là đã rẽ bao lâu rồi mới dừng lại trước một sơn trang. “Tôi rất khâm phục sự dũng cảm của anh, cũng rất khâm phục sự điềm đạm bình tĩnh của anh, vốn dĩ tôi có thể tha cho anh, nhưng rõ ràng đám cảnh sát các anh sẽ không tha cho chúng tôi, nên tạm thời hai người buộc phải chịu thiệt thòi chút rồi.” Tên trọc đầu nhìn Lục Trần nói, hắn thật sự rất ngưỡng mộ Lục Trần. Nhưng hắn vẫn muốn nắm được cơ hội rời khỏi Du Châu, mà hôm nay trên cả đoạn đường bỏ trốn, hắn đã phát hiện ra cảnh sát rất quan tâm đến hai người Lục Trần và Trần Tịnh. Cho nên đây chính là cơ hội để bọn tận dụng. Lục Trần nhún vai không nói gì. Trần Tịnh lại có chút không yên lòng, mặc dù cô ấy biết bọn cướp sẽ không dễ dàng gì mà bỏ qua cô và Lục Trần, nhưng lúc biết đối phương thật sự không có ý định thả hai người ra, trong lòng cô ấy vẫn có chút lo lắng và sợ hãi. Dù sao thì đây cũng là hang ổ của bọn cướp, cô ấy lại là một người con gái rất xinh đẹp, rơi vào tay bọn trộm cướp thì cô ấy cũng không dám chắc liệu sẽ có chuyện gì xảy ra hay không. Hơn nữa đúng lúc đó tên cướp áp giải cô ấy lại cố ý làm như vô tình đụng chạm vào cơ thể của cô. Cô biết hắn chắc chắn là cố ý. Điều này càng khiến cô không an tâm. “Lưu Tử Tu, mày đừng tưởng tao không dám giết mày, nếu mày dám bước ra khỏi cửa này, tao sẽ khiến mày máu chảy trong vòng năm bước!” Đúng vào lúc này, bên trong sơn trang một giọng nói đàn ông âm trầm vang lên. Nhưng trong nháy mắt, Lục Trần và Trần Tịnh đột nhiên thò đầu ra từ đằng sau bức tường bên cạnh cửa lớn, nhắm súng bắn bốn tên cướp. Bốn tên to cao không ngờ hai người Lục Trần lại nấp ngay bên cạnh cửa lớn, đợi bọn chúng phản ứng lại thì tất cả bốn tên đều đã ăn đạn rồi. “Anh bắn cũng chuẩn lắm.” Trần Tịnh nhìn Lục Trần nói. “Cô cũng vậy.” Lục Trần cười nhẹ đáp, rồi đi tới tìm điện thoại của mình và Trần Tịnh. Sau đó anh ném trả Trần Tịnh điện thoại của cô, ý bảo cô hãy gọi người đến thu dọn đi. Tất cả mấy tên cướp đều trúng đạn hết cả, nhưng Lục Trần cũng không bắn chết, cho nên bọn chúng chỉ mất đi khả năng chiến đấu, chứ không mất mạng