Chương 182 Lục Trần không phải tới một mình.
Anh dẫn theo các anh em ăn uống no say rồi quay về câu lạc bộ ngủ một giấc, có thể nói là nghỉ ngơi lấy sức.
Gần ba trăm anh em, rầm rộ lên bờ, trong tay mỗi người đều cầm đao côn, vô số người trong biệt thự nhìn thấy đều hoảng sợ run người.
“Vĩ Hào, Lục Trần định kéo bè kéo lũ đánh nhau à, dẫn nhiều người tới như vậy?” Thư ký bên canh Tạ Vĩ Hào trợn tròn mắt nói.
Tạ Vĩ Hào cũng trợn mắt, ông ta đột nhiên cảm giác việc này dường có chút vượt quá khống chế của ông ta.
Nhưng dù là Lục Trần hay là nhà họ Trương, ông ta đều rất khó khống chế.
Nếu như không có ba chuyện xảy ra hôm nay, ông ta còn có thể ở giữa hòa giải, dù nhà họ Trương đập siêu thị của Lục Trần, hay là Lục Trần đốt cao ốc nhà họ Trương, đều khiến hai thế lực đi đến bước như nước với lửa, không thể điều tiết.
“Bí thư, có muốn bảo cục trưởng Hứa phái người tới khống chế cục diện không?” Thư ký lo lắng nói.
Nếu những người này đánh nhau, sợ là thương vong vô số.
Hơn nữa, lúc này trên đảo còn có nhiều người như vậy, gần như tất cả đều là những người giàu có và nhóm doanh nhân Du Châu.
Nếu bọn họ cũng bị thương vong, việc này rất khó dàn xếp.
Tạ Vĩ Hào nhíu chặt mày, ông ta cũng không muốn ông ta vừa tới nhận chức thì xuất hiện nhiễu loạn lớn như vậy, như thế chuyến đi tới Du Châu lần này của ông ta hoàn toàn thất bại.
Ông ta tới kiếm chiến tích để có thể về thủ đô thăng chức.
Lục Trần này, sao lúc nào cũng khiến người ta lo lắng vậy?
Tạ Vĩ Hào nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Lục Trần.
Bên kia vừa bắt máy, Tạ Vĩ Hào nghiêm túc nói: “Cậu em Lục, ông anh tôi mới về nhậm chức thôi, không muốn thấy bất kỳ cục diện không thể khống chế nào xảy ra đâu nhé.”
“Ông Tạ, ông cứ yên tâm đi, tôi tự có chừng mực, hơn nữa tôi mang người tới chủ yếu là đề phòng nhà họ Trương bố trí thiên la địa võng nhằm vào tôi, tôi có thể cam đoan với ông, người của tôi tuyệt đối chỉ để uy hiếp, sẽ không ra tay.” Lục Trần trả lời.
“Được, lần này tôi tin tưởng cậu.” Tạ Vĩ Hào nói xong lập tức cúp máy.
Ý của ông ta đã quá rõ ràng, lần này Lục Trần đã dẫn người tới, ông ta cũng rất khó ngăn cản, nhưng nếu Lục Trần khiến ông ta thất vọng, đây là lần cuối cùng ông ta tin tưởng anh.
“Vĩ Hào, sao cậu ấy lại như vậy?” Thư ký hỏi.
“Cậu ấy nói sẽ không ra tay.” Tạ Vĩ Hào nói.
“Vậy chẳng may nhà họ Trương ra tay trước thì sao, cậu ấy có thể khống chế được những người thế lực ngầm kia sao?” Thư ký lo lắng nói.
Tạ Vĩ Hào do dự, cuối cùng vẫn nói: “Tôi tin tưởng cậu ấy.”
Thư ký thầm thở dài, cảm giác lần này e rằng Vĩ Hào cũng bị Lục Trần lừa rồi.
Nhưng Tạ Vĩ Hào lựa chọn tin tưởng Lục Trần, hắn đã không còn gì để nói.
“Vậy nếu không tôi gọi điện cho nhà họ Trương, cảnh cáo bọn họ một chút.” Thư ký nói.
“Ừ.” Tạ Vĩ Hào gật đầu, ông ta sẽ không tự mình gọi điện thoại cho nhà họ Trương.
Lúc thư ký gọi điện thoại cho nhà họ Trương, Lục Trần vẫn dẫn mấy trăm người đi tới bên ngoài biệt thự Lục Đảo, mấy trăm người rất nhanh bao vây toàn bộ biệt thự.
Sau đó Lục Trần dẫn theo Đỗ Phi, Thủy Hử Tam Kiệt cùng với Lưu Tử Tu ngẩng đầu đi vào biệt thự.
Nhóm người trong biệt thự thấy toàn bộ biệt thự đều bị người thế lực ngầm bao vây, ánh mắt mỗi người nhìn Lục Trần đều thay đổi, biến thành sợ hãi.
Cho dù bình thường Lục Trần trong đáy lòng bọn họ không là gì cả.
Nhưng giờ phút này, trong lòng bọn họ đều nảy ra một ý nghĩ vu vơ.
Cảm giác tối nay mạng sống của bọn họ hoàn toàn nằm trong tay Lục Trần.
Trương Đạo Nhân và đám người nhà họ Trương thấy biệt thự bị mấy trăm người bao vây, sắc mặt người nào người nấy khó coi vô cùng.
Bố cục hôm nay của bọn họ có thể nói là tương đối bí mật, những vẫn bị Lục Trần biết được.
Trong chớp mắt, bọn họ thậm chí hoài nghi liệu có phải trong nhà họ Trương bọn họ xuất hiện nội gián.
“Ông nội, làm sao giờ, đồ chó hoang này có chuẩn bị mà đến!” Trương Đạo Nhân cực không cam lòng nói.
Sắc mặt Trương Sinh Kiều rất khó coi, ông ta nhìn Đông Phương Long lúc này vẫn còn ở trên đài cao nhắm mắt dưỡng thần, không hề bị ảnh hưởng bởi biến động bên ngoài, trong lòng bất chợt tràn ngập tự tin.
“Trước mắt cứ kệ cậu ta, đợi Đông Phương sư phụ đánh cậu ta rồi nói.”
Trương Sanh Kiều nói.
Trương Hưng Quyền bên cạnh cũng gật đầu, hơi tức giận nói: “Vừa rồi thư ký của Tạ Vĩ Hào cũng gọi điện thoại cho con, nói đợi bọn họ tỷ thí xong rồi tính sau.”
Sao ông có thể không phẫn nộ, hôm nay Tạ Vĩ Hào mặc kệ Lục Trần làm xằng làm bậy với nhà họ Trương bọn họ, mà bọn họ muốn động tới Lục Trần, Tạ Vĩ Hào lại tới cảnh cáo nhà họ Trương bọn họ, hoàn toàn không coi nhà họ Trương bọn họ ra gì.
“Có câu phép vua thua lệ làng, dù Tạ Vĩ Hào có là mãnh long, cũng chỉ là một con mãnh long qua sông, chẳng lẽ ông thật sự cho rằng nhà họ Trương chúng tôi dễ bắt nạt sao?” Trương Hưng Quyền cắn răng, trong lòng khá giận dữ.
“Ông nội, quả nhiên không ngoài dự đoán của ông, Lục Trần có chuẩn bị mà đến thật kìa.” Trần Sơ Nhiên vui mừng nói.
Trần lão thái gia cười một tiếng, trong lòng cũng vui mừng.
Ông biết Lục Trần không phải là người bình thường.
Đương nhiên, nếu như Lục Trần không có chuẩn bị, nếu như Lục Trần thật sự bại bởi nhà họ Trương, ông cũng sẽ ra tay giúp Lục Trần.
Nhưng trong lòng ông chắc chắn sẽ không xem trọng Lục Trần.
Từ nay về sau, dù là Lục Trần, hay là Kỹ thuật Di Kỳ của Lục Trần, cũng sẽ không được nhà họ Trần coi trọng nữa.
“Chị, chị xem, anh rể lại gọi nhiều người như vậy, còn nhiều hơn người của nhà họ Trương rất nhiều!” Lâm Di Giai mở to hai mắt, khiếp sợ đến mức tim đập thình thịch.
Trong chớp nhoáng, Lục Trần ở trong mắt cô, hoàn toàn chính là anh hùng, nhân vật lớn, là một con mãnh long.
Lưu Lệ Lệ cũng sợ hãi đưa tay bịt miệng lại, đúng là không thể tin được.
Không phải nói Lục Trần chỉ là bảo vệ sao?
Sao anh có thể gọi được nhiều người như vậy?
Chẳng lẽ anh là đại ca thế giới ngầm?
Lâm Di Quân cũng bất ngờ, sau đó thở phào một cái, biểu hiện hôm nay của Lục Trần lần nữa thay đổi nhận thức của cô về anh.
Nhưng ngoài thở phào, cô cũng phải thừa nhận, những gì cô biết về Lục Trần thực sự quá ít ỏi.
Trong lòng cô hơi đau xót.
Đây chính là chồng mình đó!
Nhưng tại sao mình có cảm giác anh ấy càng ngày càng xa lạ?
Lúc này đám người Lục Trần đi vào sân lớn, thấy vẻ mặt mọi người đều sợ hãi, anh cười ha ha, lớn tiếng nói: “Các vị đừng sợ, bọn họ chỉ là đến xem tôi luận võ, về phần đồ chơi trên tay bọn họ, cũng chỉ là đạo cụ tạo dáng chụp ảnh lúc dạo chơi hồ Bích Dương thôi ấy mà.”
Mọi người không khỏi dè bỉu trong lòng, con mẹ nhà anh coi chúng tôi là trẻ lên ba à.
Xem anh luận võ?
Sợ lát nữa là cùng nhau tấn công ấy.
Còn nữa, là mắt anh mù hay là mắt chúng tôi mù, con dao phay sáng loáng trên tay bọn họ là đồ chơi?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!