Chương 314
Ngày hôm sau, tin tức quân phiệt Lưu Thường Sơn ở Đương Dương đã bị Điện Sát Thần đánh chiếm trong một đêm đã truyền khắp cả Myanmar, vô số người thật không dám tin vào sự thật này.
Đặc biệt là những cánh quân phiệt lớn cùng với Naypyidaw, đều gấp rút tổ chức các cuộc họp khẩn.
“Cậu nói gì, quân đội của Lưu Thường Sơn bị Điện Sát Thần san bằng trong một đêm?”
“Đúng vậy thưa Tổng tư lệnh, đây là tin tức mới nhất được công bố trên web chính thức, nghe nói đêm qua Điện Sát Thần đường dài đến tập kích, trong một đêm đã phá hủy toàn bộ quân đội của Lưu Thường Sơn, nghe nói lính Lưu Thường Sơn chết hơn một trăm người, còn lại tất cả đều đầu hàng, còn phía Điện Sát Thần chỉ chết vài tên.”
Quân phiệt bang Kachin, mới sáng sớm sĩ quan tình báo đã mang một tập tài liệu đến văn phòng Tổng tư lệnh.
Quân phiệt bang Kachin là cánh quân mạnh nhất nhì trong bảy cánh quân phiệt lớn của Myanmar, có hơn hai mươi nghìn binh lính, khống chế cả khu vực trung tâm bang, thế lực vô cùng lớn mạnh.
“Sao có thể? Mấy người bên Điện Sát Thần kia sao có thể biến thái đến vậy được?” Tổng tư lệnh Thôn Khâm ngồi bật thẳng người, sắc mặt vô cùng khó tin.
Tình báo ông ta nhận được là Lưu Thường Sơn có bốn nghìn binh sĩ còn Điện Sát Thần chỉ có hai nghìn binh thôi, cho dù bọn họ có tập kích đêm thì cũng không thể nào đạt được chiến tích lớn thế này.
Chỉ tiêu tốn vài binh sĩ, thế này căn bản được xem là không tổn thất gì trong chiến đấu.
Trừ phi Điện Sát Thần đã nhập vào những trang bị vũ khí tân tiến hơn.
“Bọn chúng có để lộ ra vũ khí tân tiến gì không?” Thôn Khâm hỏi.
Sĩ quan tình báo gật đầu nói: “Nghe nói mấy ngày nay trên không phận Kokang có máy bay chiến đấu bay qua, có người dân đã chụp khá nhiều ảnh đăng trên mạng, dường như là máy bay chiến đấu phía Hoa Hạ vừa mới loại ra. Nhưng chưa được chứng thực, cũng không biết có phải của Điện Sát Thần không.”
Thôn Khâm nghe vậy thì không khỏi cau mày lại, sau đó cười gằn: “Naypyidaw lần này chơi với lửa rồi.”
Sĩ quan tình báo không hiểu nên hỏi: “Tổng tư lệnh cũng cho rằng Naypyidaw không phải là đối thủ của Điện Sát Thần sao?”
Thôn Khâm lắc đầu, cười khẩy: “Chuyện đâu đơn giản như cậu nghĩ.
Myanmar của chúng ta từ xưa đến nay đều là nước nhỏ lệ thuộc vào Hoa Hạ để phát triển, nhưng hai năm nay cậu nhìn thử xem Naypyidaw đã làm những gì?”
Vậy mà bọn họ lại muốn thân cận với đế quốc Mỹ, thế chẳng phải là tát vào mặt Hoa Hạ sao?
Bất luận Điện Sát Thần có phải là thế lực Hoa Hạ âm thầm bồi dưỡng hay không, nhưng từ lô máy bay chiến đấu kia là đã có thể nhìn ra được thái độ của Hoa Hạ rồi.
Bên phía Hoa Hạ đã bất mãn với cách hành xử của Naypyidaw rồi.
Không tin cậu cứ đợi đó mà xem, thời gian trong tương lai, vũ khí của Điện Sát Thần chỉ càng ngày càng tân tiến thêm, càng ngày càng lớn mạnh thêm thôi, hơn nữa tất cả đều do Hoa Hạ cung cấp.”
Sĩ quan tình báo trong lòng cả kinh nói: “Vậy là Hoa Hạ muốn nhúng tay vào chuyện của Myanmar chúng ta sao?”
“Không biết, nhưng sau này tốt nhất là chúng ta đừng nên trêu vào Điện Sát Thần, thậm chí là có thể hợp tác với bọn họ nhiều hơn.” Thôn Khâm lắc đầu, hơi nheo mắt lại, trong lòng thấy hơi thấp thỏm.
Trước khi Điện Sát Thần xuất hiện, tuy rằng bọn họ và Naypyidaw thường xuyên xuất hiện nội chiến nhưng đều hoàn toàn nằm trong phạm vi khống chế của bọn họ.
Nhưng Điện Sát Thần vừa xuất hiện, chỉ trong vòng hai mươi mấy ngày ngắn ngủi mà đã diệt thẳng hai cánh quân phiệt.
Tuy hội Hắc Long và Lưu Thường Sơn đều chỉ là quân nhỏ, thực lực không thể bì được với bảy cánh quân phiệt lớn.
Nhưng sự nổi dậy của Điện Sát Thần rất có thể gây xáo trộn sự cân bằng giữa bảy cánh quân phiệt bọn họ.
“Nghe nói người đứng đầu Điện Sát Thần là một thanh niên hơn hai mươi tuổi. Tôi thật sự muốn xem thử cậu thanh niên đó như thế nào mà lại có tài năng quân sự xuất chúng thế này.” Thôn Khâm tự lẩm bẩm.
…
Tại Naypyidaw.
Điện Tổng thống.
Sau khi nhận được tin quân Lưu Thường Sơn bị Điện Sát Thần khống chế chỉ trong một đêm, Tổng thống lập tức triệu tập họp khẩn.
“Tên Lưu Thường Sơn đó quá vô dụng rồi, bốn nghìn người mà đánh không lại hai nghìn người, hắn ăn cứt à?” Đại tướng quân Ngang Lợi Dân đập bàn, tức không nhịn được nói.
Phó tướng Miêu Luân của ông ta cũng đã rơi vào tay Điện Sát Thần, sao ông ta không giận được chứ.
“Đúng vậy, tôi sớm đã biết không trông cậy được gì vào tên Lưu Thường Sơn này rồi, so với bố hắn thì hắn chẳng bằng một góc, thật sự tức chết được. Lần này chắc chắn Điện Sát Thần lại càng kiêu căng hơn nữa.” Bộ trưởng nội các cũng khá phẫn nộ, cục diện đang yên đang lành, Lưu Thường Sơn lại thất bại khiến bọn họ ngay lập tức trở nên bị động.
“Bây giờ không phải thời gian để tức giận, tôi triệu tập mọi người đến cuộc họp này là muốn nghe thử xem tiếp sau đây mọi người có cách giải quyết nào tốt chứ không phải để nghe mấy người oán thán.” Tổng thống trầm giọng nói.
Đương nhiên ông ta cũng tức giận, nhưng truyện đã xảy ra rồi, tức giận có giải quyết được việc gì không?
“Ngài tổng thống, tôi có một ý kiến.” Đột nhiên một bộ trưởng nội các nói.
“Ông nói đi.” Tổng thống gật đầu.
Những người khác cũng đồng loạt nhìn bộ trưởng nội các để nghe cao kiến của ông ta.
“Kokang cũng chỉ là một đặc khu của bang Shan, đặc khu đó dường như đã không còn người gốc Myanmar của chúng ta nữa rồi, chi bằng chúng ta hợp tác với quân phiệt bang Shan, hứa với bọn họ nếu bọn họ tiêu diệt Điện Sát Thần thì chúng ta có thể phân Kokang cho họ dưới hình thức văn bản.”
Bộ trưởng nội các nói.
“Tôi đồng ý, Kokang sớm đã là của Hoa Hạ rồi, dường như đều là người Hoa Hạ, bọn chúng cũng chưa từng đóng thuế cho chính phủ của chúng ta.
Nếu bọn họ thật sự có thể diệt được Điện Sát Thần thì giao Kokang cho bọn họ cũng không vấn đề gì. Như vậy thì Tổng tư lệnh quân phiệt bang Shan có thể xưng vương ở Kokang rồi, chắc ông ta có thể chấp nhận điều kiện này.”
Một nội các lão làng khác gật đầu nói.
“Vậy nhỡ đâu bang Shan cũng thua thì sao?” Đại tướng quân đội Ngang Lợi Dân hỏi.
Tất cả mọi người đêu ngây ra, bọn họ chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
“Không thể nào, quân phiệt bang Shan có hơn mười bảy nghìn binh, bọn họ có nhà máy quân giới riêng, vũ khí cũng được xem là khá tân tiến trong bảy nhánh quân phiệt lớn, sao có thể thua Điện Sát Thần được chứ?” Bộ trưởng nội các lắc đầu nói.
“Tôi cũng cảm thấy không có khả năng đó cho lắm, hơn nữa đối phó với Điện Sát Thần, tốt nhất là chúng ta đừng ra tay, chỉ có thể để nhánh quân phiệt khác ra tay. Vì chúng ta hoàn toàn không biết Điện Sát Thần có phải do bên Hoa Hạ sắp xếp hay không.” Tổng Thống chậm rãi nói.
“Được thôi, vậy ai đi đàm phán với bang Shan?” Ngang Lợi Dân lại hỏi.
“Để tôi đi cho.” Bộ trưởng nội các nói.
“Được, trước mắt cứ vậy đi, hy vọng quân phiệt bang Shan không làm chúng ta thất vọng.” Tổng thống gật đầu nói.
Tất cả mọi người nhún vai, đều cho rằng Tổng thống lo lắng quá mức rồi, nếu quân phiệt có đến mười bảy nghìn người mà còn không đánh lại Điện Sát Thần thì bọn họ chắc cũng hết cách.
…
Thật ra cho dù Naypyidaw không tính kế thì bây giờ Tổng tư lệnh Kha Đan của quân phiệt bang Shan đã như ngồi trên đống lửa rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!