Sau khi có được con đường khai thác đá thô bên phía Kokang, Lục Trần
để tập đoàn đá thô Khai Thiên cử người đi sang Madagascar ở Châu Phi liên lạc với người
nhà họ Châu.
Lúc đầu, Madagascar lấy cái cớ tình hình bên đó không ổn định, đã từ chối
hợp tác với người của tập đoàn đá thô Khai Thiên.
Vừa hay mấy ngày nay, người của tập đoàn đá thô Khai Thiên đã điều tra
được, thì ra là nhà họ Châu luôn đứng đằng sau giở trò.
Người bọn họ hợp tác là một thổ vương, nghe nói người nhà họ Châu tìm
được thổ vương kia, không biết đưa cho ông ta điều kiện gì để cho thổ vương tạm thời thay
đổi hợp tác với tập đoàn đá thô Khai Thiên.
Nguồn tài nguyên thiên nhiên của Madagascar rất phong phú, trữ lượng
than chì chiếm vị trí hàng đầu ở Châu Phi, ngoài ra còn có mica, uranium, chì, đá quý, vàng,
bạc, đồng, kẽm, bô xít, crom, than đá, vân vân…
Đây là con đường khai thác đá rất lớn, rất quan trọng với Công nghệ Di Kỳ hiện giờ.
Đặc biệt Madagascar còn có một số mỏ đất hiếm, đây cũng là tài nguyên
hiếm có rất cần thiết cho sự phát triển của Công nghệ Di Kỳ.
Cho nên Lục Trần quyết định tự mình đi bên Madagascar một chuyến.
Sau khi Lục Trần gọi điện cho Đỗ Phi, liền đưa Lâm Thông và Từ Kinh đi Madagascar.
Madagascar là một hòn đảo ở vùng biển châu Phi, diện tích chỉ bằng tỉnh
Tây Xuyên, dân số gần ba mươi triệu người.
Madagascar trước đây là thuộc địa của Anh, sau khi liên tiếp trải qua các
phong trào giành độc lập, hai mươi năm trước mới thật sự có được tự do.
Nhưng sau khi độc lập vẫn luôn ở trong cuộc nội chiến kéo dài, mãi đến
mười năm sau thì mới kết thúc nội chiến, hòa bình được thiết lập, tiến vào giai đoạn phục hồi
và xây dựng toàn bộ sau chiến tranh.
Trong các nước ở khu vực này, đây có thể coi là nơi rộng lớn và dân số
đông nhất, nguồn tài nguyên khoáng sản, khí tự nhiên và dầu mỏ phong phú, lại cộng thêm
quá trình xây dựng, bây giờ trở thành một điểm nóng đầu tư, rất nhiều nước đã ào ào tham
gia vào mạch khoáng sản của quốc gia, khai thác nguồn tài nguyên như dầu mỏ, xây dựng
các công trình cơ bản vân vân.
Hoa Hạ, Đông Doanh, Cao Ly, còn có một số quốc gia ở Châu Âu cũng
dồn dập hợp tác với Madagascar, nhưng dự án quốc gia trước mắt chủ yếu đặt ở công trình
khoáng sản thép và dầu mỏ, các khoáng sản hiếm vẫn trong giai đoạn khai phá.
Có điều, Madagascar vừa mới kết thúc nội chiến không lâu, kinh tế còn rất
lạc hậu, hiện giờ sân bay duy nhất do Hoa Hạ mở là sân bay quốc tế Thủ Đô.
Lần này Lục Trần đi Thủ Đô trước, rồi từ Thủ Đô đến đảo Madagascar.
Sau khi hoàn thành xong thủ tục thị thực, ngày năm tháng bảy, ba người
Lục Trần lên đường đi thủ đô.
Nhưng chỉ có một chuyến bay từ thủ đô đi Madagascar, hơn nữa còn rất
trễ.
Ba người họ đợi hơn hai tiếng đồng hồ mới cất cánh.
Lâm Thông lần đầu tiên đến thủ đô, khi đến thì không để ý, lúc này ngồi
trong khoang hạng nhất, từ cửa sổ máy bay nhìn xuống thủ đô, đây là thành phố lớn quốc tế
mang đậm hương vị cổ kính hòa hợp với hơi thở hiện đại hóa, có một cảm giác làm rung
động lòng người.
Đừng coi cậu là một đại ca khét tiếng, nội tâm cậu có lúc rất tinh tế, đặc
biệt sau khi làm tài xế cho Lục Trần, kiến thức của cậu rất sâu rộng, trêи người hầu như
không nhìn ra được nửa vết tích của người có thế lực lớn mạnh.
Thủ đô to lớn hùng vĩ quá, Du Châu của chúng ta hoàn toàn không sánh
kịp”. Lâm Thông ngồi bên cửa sổ, nhìn thấy thủ đô phía dưới máy bay liền cảm thán.
“Chắc chắn rồi, không thì làm sao có thể xứng tầm đô thị lớn quốc tế
chứ.” Từ Kinh gật đầu, cậu ta từng ở Thủ Đô trong thời gian dài.
Lục Trần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy dãy núi Thái Hành Sơn cao
sừng sững uốn lượn quanh co, lao vun vút từ Nam ra Bắc.
Về phía bắc thành phố, dãy núi Yên Sơn mênh ʍôиɠ bao quanh lấy thủ
đô, giao nhau với dãy Thái Hành Sơn, hội tụ lại giống như một con rồng bay khổng lồ.
Rừng cây che phủ dãy núi, sắc núi mờ mịt, khói mây tích tụ, nhưng lúc
này nhìn từ máy bay xuống, giống như con kiến nhỏ bé bên cạnh chân voi to lớn.
Trừ chuyến đi lần trước ra, anh đã nhiều năm không tới thủ đô.
Theo lý mà nói, nơi này mới là quê hương của anh, còn có những hồi ức
thời niên thiếu.
Đáng tiếc thời gian như thoi đưa, ngày tháng đã không thể quay trở lại.
Sau khi máy bay hòa vào mây, Lục Trần dựa vào ghế ngủ thϊế͙p͙ đi.
Từ thủ đô đến Madagascar mất hơn mười giờ bay, lúc đến nơi trời đã tối,
người phụ trách sẽ đến đón bọn họ.
Madagascar thuộc khí hậu nhiệt đới, thời tiết nóng bức.
Ba người vừa mới xuống máy bay không cảm nhận được, bước ra khỏi
sân bay, một làn khí nóng phả vào mặt, nhiệt độ chênh lệch khá lớn, nếu không phải ba
người Lục Trần đều là người luyện võ, thể chất cường tráng hơn người bình thường, thì có
lẽ sẽ thật sự không thể thích ứng nổi.
Giám đốc dự án phụ trách bên này của tập đoàn đá thô Khai Thiên là Trần
Tịnh, cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ như Hứa Thư Đình.
Người trẻ, mới 28 tuổi, thông thạo tám ngôn ngữ, bao gồm cả tiếng
Madagascar và một số ngôn ngữ địa phương ở đây.
Dáng người và dung mạo của Trần Tịnh thuộc loại mỹ nhân cực phẩm,
nhưng đáng tiếc khí chất của cô ấy quá mạnh mẽ, vô số đàn ông muốn theo đuổi đành phải
rút lui.
Trần Tịnh lái chiếc xe Honda việt dã đến, loại chỉ có giá mấy trăm nghìn tệ
ở trong nước, tuy mới mua có mười ngày nhưng cảm giác khắp thân xe đều là bụi, rất bẩn
thỉu.
Đằng sau cô ấy là một vệ sĩ cấp cao được công ty sắp xếp cho cô.
Vốn dĩ có bốn người, nhưng Trần Tịnh biết lần này bên phía Lục Trần có
ba người đến, nên cô chỉ đưa theo một người.
Bốn vệ sĩ của cô ấy đều do Lục Trần đích thân tuyển chọn, thực lực rất
mạnh mẽ.
“Xe chiều nay mới rửa, đi một chuyến lên núi liền thành ra bộ dạng này
rồi.” Thấy ba người bên Lục Trần nhìn xe của cô một cách hiếu kỳ, Trần Tịnh mỉm cười giải
thích.
“Môi trường bên này tệ như vậy sao? Người dân nước này thường xuyên
ốm đau không, tôi thấy dự tính mở một bệnh viện ở đây sẽ kiếm rất nhiều tiền.” Lâm Thông
tò mò nói.
“Hầu hết các nước đầu tư ở đây chỉ quan tâm đến khoáng sản của bọn
họ, ai lại mở bệnh viện chứ, cũng không phải ở đây lâu.” Trần Tịnh bật cười, tuy Lâm Thông
cũng là một trong những cổ đông của tập đoàn đá thô Khai Thiên, nhưng cô ấy lại không
quan tâm lắm.
Chủ yếu cô ấy biết vài cổ đông lớn đều là người khá hiền lành trước mặt
nhân viên.
“Nhưng người Anh đã mở rất nhiều bệnh viện ở đây, nơi này từng là thuộc
địa của Anh, nhiều người Anh đã định cư ở đây rồi.” Trần Tịnh lại cười nói.
“Hai, xem ra thật sự có thể kiếm tiền.” Lâm Thông mỉm cười.
“Hay là anh ở lại mở bệnh viện đi.” Từ Kinh giễu cợt.
“Lên xe trước đã, nóng quá.” Lục Trần nói rồi lên xe Honda việt dã của
Trần Tịnh.
Lâm Thông và Từ Kinh cũng lần lượt lên xe, còn vệ sĩ mà cô ấy đưa đến
phụ trách lái xe.
“Chúng ta đi đâu?” Lâm Thông ngồi hàng ghế sau hỏi.
“Thành phố Marovoay tỉnh Mahajanga, thổ vương mà chúng ta cần hợp
tác ở bên đó. Mất năm tiếng để tới thành phố Marovoay, hay là ngày mai hẵng đi?” Trần Tịnh
quay đầu nhìn Lục Trần.
Cô ấy không sợ mệt, là một người phụ nữ mạnh mẽ nên thể chất của
Trần Tịnh cũng rất khỏe.
“Đi thành phố Marovoay trước.” Lục Trần nói.
“Được.” Trần Tịnh gật đầu, chiếc xe rời khỏi sân bay.
Sau khi ra khỏi đó, đường hơi xấu, nhưng Vương Bảo Lai cũng là một tài
xe lâu năm, lái xe rất ổn định.
Vương Bảo Lai là vệ sĩ của Trần Tịnh, anh từng có kinh nghiệm trải qua
mưa bom bão đạn ở Trung Đông.
“Nói về truyện mỏ đá đi.” Lục Trần nói.