“Đối tác của chúng ta là một thổ vương, người có quyền chức cao ở đây,
ông ấy nắm quyền một số quặng mỏ, có rất nhiều công ty muốn hợp tác với ông ấy, ngoài
chúng ta ra còn có người Cao Ly, người Đông Doanh và người quần đảo Anh. Lúc đầu thổ
vương Sambajilu chuẩn bị kí hợp đồng với chúng ta, nhưng không biết tại sao sang ngày
hôm sau ông ấy bỗng thay đổi quyết định, còn nói đơn giá tăng lên gấp đôi mới chịu hợp tác
với chúng ta. Sau khi chúng ta điều chỉnh giá cả mới phát hiện Châu gia ở Trung Nguyên
cũng có người đến đây, hơn nữa còn liên hệ với thổ vương Sambajilu. Vậy nên chúng ta mới
biết truyện này chắc chắn là do Châu gia giở trò ở phía sau.” Trần Tịnh nói.
“Thổ vương? Xã hội phong kiến à?” Lâm Thông tò mò ngắt lời.
“Không phải, nhưng cũng rất phức tạp.”
Trần Tịnh khẽ cười giải thích: “Thổ vương chỉ là mấy vị thủ lĩnh bộ lạc lớn
nhất của Madagascar, người ở đó thường quen gọi họ là Thổ vương.”
Nhiều nước ở châu Phi hoàn toàn khác với chế độ ở Hoa Hạ chúng ta,
thậm chí cũng khác với chế độ ở các quốc gia Âu Mỹ. Ngoài chính phủ thì bọn họ còn có một
người cai trị tối cao phi chính phủ đó là các Thổ vương.
Các Thổ vương đều có quyền lớn nhất trêи địa bàn của mình, các hoạt
động như khai thác mỏ, xây dựng và vận hành cảng, mua bán dầu mỏ đều do Thổ vương tự
mình quyết định. Hơn nữa họ còn có thể sắc phong các cấp bậc của tù trưởng ở trong khu
vực quản lý để những người đó hỗ trợ họ quản lý lãnh thổ và dân cư của mình.
Các Thổ vương đều có cung điện riêng, nhưng binh lính riêng của họ mới
là người làm cho bọn họ có quyền lợi lớn như vậy, mặc dù không thể so sánh với quân đội
của chính phủ nhưng cũng đủ để xông trận nếu chiến tranh cục bộ xảy ra.”
“Đúng là một đất nước kì lạ, lẽ nào đất nước của họ liên tục xảy ra nội
loạn, hai thể chế thống trị không đồng nhất thì đất nước này mãi mãi không thể có được hòa
bình chân chính.” Từ Kinh nói.
Bản thân cậu vốn xuất thân từ quân đội nên vẫn có một số quan điểm của
mình về tình trạng này.
“Ừ, nghe nói thổ vương Sambajilu bất hòa với hai vị thổ vương khác
quanh đó, thường xuyên xảy ra các cuộc chiến nhỏ.” Trần Tịnh gật đầu nói.
Lục Trần chợt nghĩ đến các quân phiệt ở Myanmar.
Cũng liên tục xảy ra nội chiến với chính phủ, nhưng một vài quân phiệt lớn
mạnh thường liên kết với nhau nên quân đội chính phủ không thể tiêu diệt được họ.
Nghe Trần Tịnh nói vậy, anh nghĩ Madagascar có lẽ cũng không khác gì
Myanmar là bao.
“Cuộc sống của người dân ở đất nước này cũng khổ quá nhỉ, thường xảy
ra chiến tranh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.” Lâm Thông lắc đầu, thấy cảm thông với người
dân ở đây, cuộc sống của họ nếu không có người nước ngoài bảo vệ, đất nước này chắc
cũng chẳng còn ai nữa.
“Đó là điều chắc chắn, nội chiến thường xuyên xảy ra, người dân là người
bị tổn thương nhiều nhất. Chẳng phải từ xa xưa nước ta đã có câu thơ như vậy rồi sao:
“Hưng thịnh, dân khổ, chết chóc, dân khổ. Tôi nghĩ câu thơ này rất hợp với tình trạng hiện
nay của Madagascar.” Trần Tịnh nói.
“Cũng phải, bất kể thổ vương nào thắng thì cuối cùng dân chúng cũng sẽ
là người chịu tổn thất nặng nề nhất.” Từ Kinh gật đầu nói.
“Nước ta chắc có lãnh sự quán ở đây nhỉ?” Lục Trần chợt nói.
“Có đấy, nhưng đặt ở thủ đô Madagascar và một thành phố khác thôi, đại
thiếu gia muốn tìm họ để nhờ giúp đỡ sao?” Trần Tịnh hỏi.
“Có bọn họ ra mặt tất nhiên sẽ tốt hơn nhiều, các vị Thổ vương này đều
thích hợp tác với phía chính phủ.” Lục Trần gật đầu.
Là một người làm ăn kinh doanh, tất nhiên anh biết sẽ không dễ dàng
kiếm được tiền nếu đầu tư vào nơi này, rủi ro quá lớn, rất nhiều nhà kinh doanh đầu tư vào
đây nhưng không kiếm được tiền, chắc chắn phải bỏ của chạy lấy người. Điều này đối với
các Thổ vương mà nói, thật sự chịu tổn thất quá lớn, mà bọn họ cũng chẳng làm gì những
thương nhân đó được.
Nhưng nếu hợp tác với chính phủ thì rất nhiều thủ tục, trình tự đều phải
nghe theo chính phủ, như vậy sẽ không xảy ra quá nhiều rắc rối.
Trần Tịnh cũng nghĩ đến những vấn đề Lục Trần nghĩ.
Cô đã đến đây hai lần, cũng hiểu rõ rất nhiều chuyện. Giống nhiều doanh
nghiệp ở Âu Mỹ, các nhà kinh doanh sau khi đầu tư mới nhận ra không kiếm được bao nhiêu
tiền thì cũng trực tiếp bỏ của chạy lấy người.
“Vậy không thì ngày mai chúng ta đến lãnh sự quán để nhờ họ giúp đỡ?”
Trần Tịnh hỏi.
“Trước tiên đừng đến nhờ họ, tôi sẽ nói chuyện với thổ vương trước rồi
tính tiếp.” Lục Trần suy nghĩ hồi lâu, anh nghĩ vẫn nên tìm hiểu một chút về các vị Thổ vương
rồi nói tiếp.
“Đúng rồi Lục thiếu gia, nghe nói mới phát hiện được một mạch khoáng
sản đất hiếm trêи lãnh địa của thổ vương, tôi nghĩ Cao Ly và Đông Doanh có khả năng sẽ
đến đây tìm người hợp tác để khai thác mỏ đất này.” Trần Tịnh đột nhiên nói.
“Khoáng sản đất hiếm? Trữ lượng khoảng bao nhiêu?”Lục Trần nhướn
mày hỏi.
Với anh, khoáng sản đất hiếm có giá trị hơn nhiều so với đá thô.
Đá thô chỉ là đồ để trang trí.
Còn khoáng sản đất hiếm lại là vật liệu cần thiết cho Công nghệ Di Kỳ.
“Tôi không biết, ngày mai tôi sẽ đi nghe ngóng xem.” Trần Tịnh lắc đầu, cô
cũng mới nghe được tin tức này vào hai ngày nay. Nhưng bọn họ chỉ cần đá thô, ngọc thạch
thôi, nên cô cũng không để ý nhiều đến chuyện mỏ đất hiếm.
Trần Tịnh chỉ là giám đốc dự án của tập đoàn đá thô Khai Thiên, vẫn chưa
được trở thành người đưa ra quyết sách cho Công nghệ Di Kỳ.
Vậy nên mặc dù gần đây Lục Trần đã thành lập một công ty tập đoàn đất
hiếm ở Trung Hải, nhưng cô cũng không rõ chuyện bên đó.
Nếu không cô chắc chắn sẽ đi nghe ngóng tin tức ngay lập tức.
Lúc xe gần đến Marovoay, xa xa có thể thấy một toà cung điện thời trung
cổ châu Âu được xây dựng trêи mảng đất xanh phía trước cách đó không xa. Cung điện rất
lớn, nói là cung điện chi bằng nói là lâu đài thì đúng hơn.
Xa xa có thể thấy cổng thành cung điện, mặc dù bây giờ đang là nửa đêm
nhưng đèn điện vẫn còn sáng rực, trêи tường thành cung điện đều có những người da đen
cầm súng đứng gác.
“Đó là cung điện của thổ vương Sambajilu, công trình nguy nga nhất của
Marovoay, biểu tượng tinh thần của người dân Mahajanga. Nghe nói mỗi năm thổ vương
Sambajilu đều sẽ chọn một vương phi cho mình, các cô gái trẻ ở Mahajanga phải thông qua
cuộc tuyển chọn để chọn ra mười người, sau đó thổ vương Sambajilu sẽ chọn ra người cuối
cùng xuất sắc nhất.” Trần Tịnh nói.
“Vị thổ vương này cũng rất biết cách hưởng thụ cuộc sống đấy.” Lâm
Thông hâm mộ cười.
“Chắc có lẽ anh sẽ không thích mấy cô gái người da đen ở đây đâu, có
cái gì mà hâm mộ chứ.” Từ Kinh trêu chọc.
“Cũng chưa chắc đâu nhé.” Lâm Thông nhướn mày, cậu ta vẫn thầm có
suy nghĩ.
“Lâm tổng, không thì tôi đưa một người đến cho anh nhé?” Trần Tịnh
cũng trêu cậu ta.
Lục Trần chia cho bốn người Đỗ Phi, Thủy Hử và Tam Kiệt hơn một nửa
cổ phần ở tập đoàn đá thô Khai Thiên, nhưng đừng thấy Lâm Thông chỉ là tài xế của Lục
Trần mà lầm tưởng, hoa hồng mỗi tháng của cậu ta phải lên đến mấy triệu tệ.
"Thôi thôi, thẩm mỹ của chúng ta không giống nhau.” Lâm Thông cười ha
ha, vẫn không dám chọc vào mấy cô gái người da đen.
Thấy Lâm Thông nhận sai, mấy người họ cũng bật cười.
Marovoay là thủ phủ của Mahajanga, cũng là tỉnh lị, nhưng ở đây chỉ có hai
triệu dân.
Không lâu sau mọi người đã đi vào Marovoay, Trần Tịnh dẫn ba người Lục
Trần đến một khách sạn của người quần đảo Anh, nói là khách sạn năm sao, nhưng thật ra
quy mô của nó chỉ đạt đến chất lượng khách sạn ba sao là cùng.
Ở Madagascar thường xuyên xảy ra các cuộc nội chiến, trị an không tốt
nhưng có thể do trước đây nơi này là thuộc địa của Anh, người quần đảo Anh lại thấy xây
khách sạn ở đây là an toàn nhất, mấy tên côn đồ đó cũng không dám đến đây gây chuyện.
Vậy nên tất cả doanh nhân nước ngoài đến đây đầu tư đều thích ở lại
khách sạn do người quần đảo Anh mở này.
Mấy người Lục Trần vừa xuống xe thì ba chiếc xe việt dã bên đường cũng
đi đến, sau khi dừng lại, một nhóm người đã say khướt bước xuống xe, nhóm người này đều
là người Cao Ly, vừa bước xuống xe bọn họ liên mồm nói bằng tiếng Cao Ly, cũng không biết
bọn họ đang nói gì.
Mấy người Cao Ly này cũng nhìn thấy nhóm Lục Trần, lúc họ thấy Trần
Tịnh , ánh mắt từng người đều sáng rực cả lên, dường như bỗng chốc tỉnh rượu, ánh mắt
dung tục bước về phía mấy người Lục Trần.