Chương 150: Mày có dám lấy không?
Tưởng Thiên Tề cười khổ một tiếng, nói với Tưởng Đại Huân ở bên cạnh: "Thằng ba, cô con gái nuôi này của con ghê gớm đó!"
Tưởng Đại Huân chỉ mỉm cười: "Bố, ngay từ đầu con đã coi Yên Nhi là con gái rồi, cho dù có những thứ đó hay không thì con cũng nhận con bé làm con gái, nhận Hạng Tư Thành làm anh em!"
"Không liên quan đến điều gì khác!"
"Ha ha... Nói hay lắm!"
Tưởng Thiên Tề cười ha ha, vỗ mấy phát vào vai Tưởng Đại Huân: "Ai nói nhà họ Tưởng chỉ có hai người tài? Ba đứa con trai của Tưởng Thiên Tề này đều có khí phách như nhau!"
"Lần này nhận họ như vậy là đúng lắm!"
Hai người anh trai của Tưởng Đại Huân cũng gật đầu tán thành với lời nói của bố mình. Giờ khắc này, bọn họ không còn khinh thường chút nào nữa, coi Hạng Tư Thành ngang hàng với mình.
Bữa tiệc sau đó vô cùng rầm rộ, trong vô số lời chúc mừng, nghi lễ nhận họ kết thúc mỹ mãn.
Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã không ở lại quá lâu, dưới sự lưu luyến của hai đứa bé, bọn họ chuẩn bị về thành phố Thiên Hải ngay trong tối hôm đó. Nhà họ Tưởng cử xe riêng tiễn bọn họ ra khỏi thủ đô. Trời đã tắt nắng, tài xế là người hay nói, bắt chuyện với Hạng Tư Thành.
"Anh Hạng, anh biết không? Trước kia con đường này là đường đất, khi ấy thời thế loạn lạc, trên đường toàn là cướp bóc, đâu yên bình như bây giờ..."
Còn chưa dứt lời, một khúc cây bỗng lăn từ phía trước tới. Tài xế phanh gấp, chiếc xe vừa lấy lại thăng bằng thì một nhóm người nhảy ra từ bụi cỏ ven đường, bao vây xung quanh chiếc xe.
Nhìn côn và mã tấu trong tay bọn họ, tài xế sợ phát run, Vân Tịnh Nhã ôm Vân Yên Nhi đang ngủ, lo lắng nói: "Chúng ta gặp cướp à?"
"Tư Thành, làm sao bây giờ?"
Hạng Tư Thành vỗ nhẹ vào tay cô: "Yên tâm đi, có anh đây rồi!"
Vừa nói, anh vừa mở cửa xuống xe, nhìn đám người bặm trợn ấy và trầm giọng nói: "Các anh có gì muốn chỉ bảo sao?"
Tên cầm đầu đeo mặt nạ, vác một thanh mã tấu lớn, nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi khinh thường nói: "Mày chính là Hạng Tư Thành?"
Đôi mắt của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại: "Anh biết tôi?!"
"Tao không biết mày, nhưng có người biết mày!"
"Tao không nói nhảm với mày làm gì, lấy tiền của người khác thì phải làm việc cho người ta, để lại một cánh tay, tao sẽ thả chúng mày đi!"
Hạng Tư Thành nhíu mày lại, muốn lấy một cánh tay của anh? Tám hào môn đã sụp đổ rồi, có bản lĩnh thăm dò ra tuyến đường rời khỏi thủ đô của anh, đồng thời điểm mặt chỉ tên đòi lấy một cánh tay của anh thì chỉ có một thế lực.
Lưu Bằng Vũ của nhà họ Lưu!
Nghĩ vậy, khóe môi anh hơi nhếch lên: "Lưu Bằng Vũ không tới hả?"
Tên cầm đầu không thèm suy nghĩ gì cả: "Chuyện nhỏ như thế này còn cần cậu Lưu đích thân tới sao?"
Nhìn thấy ánh mắt cười cợt của Hạng Tư Thành, tên cầm đầu mới kịp phản ứng, thanh mã tấu trong tay bỗng gõ lên mui xe, làm tóe ra tia lửa: "Mẹ kiếp, mày dám gài bẫy tao?!"
"Chính cậu Lưu đã sai bọn tao tới đó, thì sao? Thằng oắt, tốt nhất mày hãy ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu không, mấy chục thằng đàn em của tao sẽ cùng xông lên, như vậy thì không chỉ đơn giản là lấy một cánh tay của mày thôi đâu!"
Hạng Tư Thành nở nụ cười, anh chậm rãi vươn tay ra: "Tao cho mày, mày có dám lấy không?"
"Ái chà chà!"
Tên cầm đầu rút mã tấu ra, tia sáng lạnh lóe lên: "Tao sẽ cho mày xem tao lấy nó như thế nào!"
Gã đang định chém xuống thì một chùm sáng chói mắt chiếu thẳng vào. Mọi thứ nhòe đi, đến khi gã đã quen với ánh sáng và nhìn rõ những thứ trước mắt, choang một tiếng, thanh mã tấu trong tay gã rơi xuống đất.
Những họng súng la liệt đang nhắm thẳng vào gã, kèm theo những đốm sáng của tia hồng ngoại, cách đó không xa còn có hai chiếc xe tăng bọc thép, đang chậm rãi điều chỉnh nòng pháo.
Giọng nói của Hạng Tư Thành bỗng vang lên bên tai: "Quên nói cho chúng mày biết, chiếc xe này của tao chỉ đi nhanh hơn một chút mà thôi!"
Hạng Tư Thành vỗ nhẹ vào tay cô: "Yên tâm đi, có anh đây rồi!"
Vừa nói, anh vừa mở cửa xuống xe, nhìn đám người bặm trợn ấy và trầm giọng nói: "Các anh có gì muốn chỉ bảo sao?"
Tên cầm đầu đeo mặt nạ, vác một thanh mã tấu lớn, nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi khinh thường nói: "Mày chính là Hạng Tư Thành?"
Đôi mắt của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại: "Anh biết tôi?!"
"Tao không biết mày, nhưng có người biết mày!"
"Tao không nói nhảm với mày làm gì, lấy tiền của người khác thì phải làm việc cho người ta, để lại một cánh tay, tao sẽ thả chúng mày đi!"
Hạng Tư Thành nhíu mày lại, muốn lấy một cánh tay của anh? Tám hào môn đã sụp đổ rồi, có bản lĩnh thăm dò ra tuyến đường rời khỏi thủ đô của anh, đồng thời điểm mặt chỉ tên đòi lấy một cánh tay của anh thì chỉ có một thế lực.
Lưu Bằng Vũ của nhà họ Lưu!
Nghĩ vậy, khóe môi anh hơi nhếch lên: "Lưu Bằng Vũ không tới hả?"
Tên cầm đầu không thèm suy nghĩ gì cả: "Chuyện nhỏ như thế này còn cần cậu Lưu đích thân tới sao?"
Nhìn thấy ánh mắt cười cợt của Hạng Tư Thành, tên cầm đầu mới kịp phản ứng, thanh mã tấu trong tay bỗng gõ lên mui xe, làm tóe ra tia lửa: "Mẹ kiếp, mày dám gài bẫy tao?!"
"Chính cậu Lưu đã sai bọn tao tới đó, thì sao? Thằng oắt, tốt nhất mày hãy ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu không, mấy chục thằng đàn em của tao sẽ cùng xông lên, như vậy thì không chỉ đơn giản là lấy một cánh tay của mày thôi đâu!"
Hạng Tư Thành nở nụ cười, anh chậm rãi vươn tay ra: "Tao cho mày, mày có dám lấy không?"
"Ái chà chà!"
Tên cầm đầu rút mã tấu ra, tia sáng lạnh lóe lên: "Tao sẽ cho mày xem tao lấy nó như thế nào!"
Gã đang định chém xuống thì một chùm sáng chói mắt chiếu thẳng vào. Mọi thứ nhòe đi, đến khi gã đã quen với ánh sáng và nhìn rõ những thứ trước mắt, choang một tiếng, thanh mã tấu trong tay gã rơi xuống đất.
Những họng súng la liệt đang nhắm thẳng vào gã, kèm theo những đốm sáng của tia hồng ngoại, cách đó không xa còn có hai chiếc xe tăng bọc thép, đang chậm rãi điều chỉnh nòng pháo.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!