Chương 162: Hủy diệt (2)
"Mày... Mày đã làm gì rồi hả?"
Yagyu Ichiro run giọng hỏi.
"Không có gì, chỉ là giúp thế giới này xử lý những thứ rác rưởi không nên tồn tại mà thôi!"
Giọng điệu rất hờ hững, nhưng chẳng khác nào quả bom nặng ký với Yagyu Ichiro.
Đó là hàng chục ngàn người!
Với tiếng nổ vừa nghe thấy, ông ta không dám nghĩ xem rốt cuộc phe mình còn bao nhiêu người sống sót.
"Mày là một con ác quỷ!"
Yagyu Ichiro dữ tợn nhìn anh.
"Ác quỷ sao?"
Hạng Tư Thành sờ mũi, bờ môi mấp máy, lạnh lùng nói: "Mối thù đất nước khi xưa đã ăn sâu trong xương máu con cháu Viêm Hoàng, là dấu ấn không bao giờ có thể xóa mờ được!"
"Đối với các người, tôi chính là ác quỷ tới từ địa ngục!"
"Sau ngày hôm nay, gia tộc Yagyu sẽ trở thành lịch sử!"
Cảm nhận được sát ý nghi ngút trong không khí, Yagyu Ichiro hơi hoảng hốt: "Mày... Mày không thể giết tao!"
"Đúng rồi, thằng hacker ấy vẫn đang nằm trogn tay bọn tao!"
Sát ý trên người Hạng Tư Thành hơi lắng lại.
Cảm nhận được sự do dự của anh, Yagyu Ichiro xốc lại tinh thần, như bắt được nhược điểm gì ghê gớm lắm. Ông ta nhìn Hạng Tư Thành, hừ lạnh một tiếng: "Tao nói cho mày biết, thằng đó đang bị nhốt ở một nơi cực kỳ bí ẩn, ngoại trừ tao, không ai có thể tìm ra được!"
"Nếu mày dám làm gì tao, tao đảm bảo là nó sẽ chết trước tao!"
Hạng Tư Thành nhìn ông ta bằng ánh mắt âm u: "Thả anh ấy ra, tao sẽ tha cho chúng mày!"
"Hừ, hại gia tộc Yagyu ra nông nỗi này mà muốn tao tha cho thằng đó dễ dàng như thế?"
"Vậy ông muốn thế nào?!"
Yagyu Ichiro đảo mắt một vòng rồi bỗng nở nụ cười nham hiểm: "Bọn chúng đều dốc sức giúp mày như thế thì tao tin rằng mối quan hệ của chúng mày tốt lắm nhỉ?"
"Muốn tao thả nó ra thì hãy bảo Tống Chí Đông trả lại những mối làm ăn mà hắn đã nuốt chửng của bọn tao, sau đó mày phải rút hết quân ra khỏi đảo Bắc Hải, chỉ chừa lại một mình mày, như vậy thì tao sẽ suy xét đến chuyện tha cho thằng kia!"
Hạng Tư Thành nghiêng đầu, nhìn ông ta như đang nhìn một kẻ tâm thần: "Tôi nói này, ông mắc chứng ngớ ngẩn của người già à?"
"Mày nói cái gì?!"
Yagyu Ichiro trợn mắt lên: "Mày phải biết là tính mạng của bạn mày đang nằm trong tay tao!"
"Chỉ cần tao muốn, thằng đó sẽ chết banh xác bất cứ lúc nào!"
"Bây giờ mày không có tư cách để trao đổi điều kiện với tao!"
Yagyu Ichiro gào lên: "Tao lệnh cho mày, quỳ xuống ngay lập tức, nếu không, tao sẽ đưa một cánh tay của bạn mày tới trước mặt mày!"
"Ông đang nói tới cánh tay này hả?"
Bất chợt, một cánh tay chi chít vết thương vươn ra từ sau lưng Hạng Tư Thành. Sau đó, một giọng nói cười cợt vang lên: "Không cần gia chủ Yagyu tốn sức, đừng nói là cánh tay, ngay cả người cũng mang tới cho ông rồi đây!"
Nhìn thấy bóng người sau lưng Hạng Tư Thành, con ngươi của Yagyu Ichiro co rụt lại, vẻ mặt của ông ta như không thể tin nổi: "Sao... Sao mày lại trốn ra được?"
Đột nhiên, trên cổ truyền tới hơi lạnh thấu xương. Không biết từ khi nào, một con dao đã nằm ngang trên cổ ông ta, bên tai vang lên lời thì thầm lạnh lẽo: "Đã xem bức ảnh ấy rồi mà mày vẫn chưa phát hiện ra rằng còn một người vẫn chưa xuất hiện sao?"
Khóe miệng của Hạng Tư Thành nhếch lên, như nụ cười của thần chết, bờ môi anh mấp máy, khẽ nói ra một chữ: "Giết!"
"Không..."
Xoẹt!
Tia sáng lạnh lóe lên, một cái đầu lăn xuống đất.
"Hừ, hại gia tộc Yagyu ra nông nỗi này mà muốn tao tha cho thằng đó dễ dàng như thế?"
"Vậy ông muốn thế nào?!"
Yagyu Ichiro đảo mắt một vòng rồi bỗng nở nụ cười nham hiểm: "Bọn chúng đều dốc sức giúp mày như thế thì tao tin rằng mối quan hệ của chúng mày tốt lắm nhỉ?"
"Muốn tao thả nó ra thì hãy bảo Tống Chí Đông trả lại những mối làm ăn mà hắn đã nuốt chửng của bọn tao, sau đó mày phải rút hết quân ra khỏi đảo Bắc Hải, chỉ chừa lại một mình mày, như vậy thì tao sẽ suy xét đến chuyện tha cho thằng kia!"
Hạng Tư Thành nghiêng đầu, nhìn ông ta như đang nhìn một kẻ tâm thần: "Tôi nói này, ông mắc chứng ngớ ngẩn của người già à?"
"Mày nói cái gì?!"
Yagyu Ichiro trợn mắt lên: "Mày phải biết là tính mạng của bạn mày đang nằm trong tay tao!"
"Chỉ cần tao muốn, thằng đó sẽ chết banh xác bất cứ lúc nào!"
"Bây giờ mày không có tư cách để trao đổi điều kiện với tao!"
Yagyu Ichiro gào lên: "Tao lệnh cho mày, quỳ xuống ngay lập tức, nếu không, tao sẽ đưa một cánh tay của bạn mày tới trước mặt mày!"
"Ông đang nói tới cánh tay này hả?"
Bất chợt, một cánh tay chi chít vết thương vươn ra từ sau lưng Hạng Tư Thành. Sau đó, một giọng nói cười cợt vang lên: "Không cần gia chủ Yagyu tốn sức, đừng nói là cánh tay, ngay cả người cũng mang tới cho ông rồi đây!"
Nhìn thấy bóng người sau lưng Hạng Tư Thành, con ngươi của Yagyu Ichiro co rụt lại, vẻ mặt của ông ta như không thể tin nổi: "Sao... Sao mày lại trốn ra được?"
Đột nhiên, trên cổ truyền tới hơi lạnh thấu xương. Không biết từ khi nào, một con dao đã nằm ngang trên cổ ông ta, bên tai vang lên lời thì thầm lạnh lẽo: "Đã xem bức ảnh ấy rồi mà mày vẫn chưa phát hiện ra rằng còn một người vẫn chưa xuất hiện sao?"
Khóe miệng của Hạng Tư Thành nhếch lên, như nụ cười của thần chết, bờ môi anh mấp máy, khẽ nói ra một chữ: "Giết!"
"Không..."
Xoẹt!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!