Bốp!
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên, Triệu Kỳ Phong lạnh lùng nói: “Ngô Nhung Hoa là ai? Cô là đồ đệ của bà ta thì tất nhiên phải biết rõ hơn, loại đàn bà điên ấy chuyện gì chẳng làm được”.
Nghe thấy ba chữ “đàn bà điên”, Chu Mẫn không chịu nổi nữa, cái chết của sư phụ đã mang tới cú sốc lớn cho cô ta.
Mới đầu cô ta còn cố gắng kìm nén, nhưng dần dà, cô ta phát hiện ra mình không làm được, nó quá khó.
Rốt cuộc cô ta cũng bùng nổ, bất chợt ra tay với Triệu Kỳ Phong.
Cho dù cô ta không phải con gái ruột của Ngô Nhung Hoa, nhưng tình cảm giữa bọn họ rất sâu đậm, tận mắt chứng kiến bà ta chết, tất nhiên là cô ta cũng bị ảnh hưởng.
Triệu Kỳ Phong giật mình hô lên, hắn ta không thể ngờ được rằng người mà mình vẫn luôn tin tưởng lại ra tay với mình.
Hạng Tư Thành đã chuẩn bị sẵn từ nãy tới giờ, Chu Mẫn vừa ra tay là anh lập tức hành động.
Nhưng lần này anh không sử dụng phi đao, bởi vì không cần thiết.
Một giây trước khi bàn tay của Chu Mẫn chộp vào vai Triệu Kỳ Phong, Hạng Tư Thành túm lấy mắt cá chân của cô ta, sau đó dùng lực quăng xuống đất.
“Bịch” một tiếng.
Hạng Tư Thành không hề thương hoa tiếc ngọc, khi đánh nhau, trong mắt anh không có cái gì gọi là nam nữ xấu đẹp.
Trên tay anh bỗng xuất hiện rất nhiều kim, ghim vào lưng Chu Mẫn với tốc độ khiến người ta hoa mắt. Chỉ thoáng chốc, cô ta đã không thể nhúc nhích được gì nữa.
Mọi chuyện xảy ra nhanh, mà kết thúc cũng nhanh, mọi người chưa kịp phản ứng gì thì Chu Mẫn đã bị khống chế rồi.
Đến giờ Triệu Kỳ Phong vẫn chưa hết bàng hoàng. Hắn ta không hề nghĩ tới chuyện Chu Mẫn ra tay với mình, người phụ nữ này điên cuồng lên thật là đáng sợ, khiến hắn ta vô thức nghĩ tới Ngô Nhung Hoa, cùng với người mợ gả cho cậu mình sau khi bị Ngô Nhung Hoa hủy dung.
“Hạng Tư Thành, cô ta không sao chứ?”, Vân Tịnh Nhã hỏi.
Dù sao cô cũng tiếp xúc với Chu Mẫn mười ngày rồi, ấn tượng về cô ta khá tốt, nếu cô ta chết thì vẫn sẽ làm dao động nỗi lòng của cô.
Đương nhiên, Chu Mẫn làm hại đến tính mạng của Hạng Tư Thành, nếu Hạng Tư Thành mà quyết tâm giết cô ta, cô cũng không phản đối.
“Không sao, loại độc mà cô ta dùng không thể giết anh được, chỉ làm công lực của anh biến mất thôi. Gậy ông đập lưng ông, bây giờ thực lực của cô ta cũng mất hết, không khác gì những cô gái bình thường”, Hạng Tư Thành nói.
Vân Y Y cũng không bất mãn trước cách xử lý của Hạng Tư Thành, lúc đầu cô ta còn cho rằng phán đoán của Hạng Tư Thành là sai, bây giờ biết tất cả đều là thật, cho dù anh giết người thì cô ta cũng không nói gì.
Người sững sờ duy nhất là Triệu Kỳ Phong.
Vân Y Y gọi vài lần liền, hắn ta mới hoàn hồn lại. Vừa rồi, hắn ta hoàn toàn không nghe thấy những lời mọi người nói, bởi vì không muốn tin tưởng nên mới đứng máy như thế.
“Hiện tại cô ta không khác gì người bình thường cả, không cần lo là có lực sát thương, anh xử lý nốt đi”, Hạng Tư Thành nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!