Người che mặt nhìn Hạng Tư Thành bước ra, giọng nói hơi dịu đi: “Anh Hạng Tư Thành, gia chủ nhà tôi mời anh tới, có chuyện cần nhờ vả”, thấy hắn nói úp mở như thế, chắc hẳn cũng hi vọng càng ít người biết chuyện về kiếm Can Tương Mạc Tà thì càng tốt. Cũng có thể tên này chỉ là một tên lính tốt, không biết gia chủ nhà mình muốn “mời” Hạng Tư Thành về làm gì, hơn nữa không chỉ cần Hạng Tư Thành, mà còn cần cả Vân Tịnh Nhã.
Hạng Tư Thành liếc nhìn mấy người đó, có năm người vào khách sạn, nghe tiếng động bên ngoài thì chắc hẳn còn tầm bảy, tám người nữa.
Hạng Tư Thành tập trung lắng nghe, có tám tiếng tim đập, rải rác xung quanh khách sạn, hơi thở không ổn định, có lẽ là bởi vì mới đánh với bảo vệ của khách sạn, cộng thêm năm người trước mặt nữa, tất cả là mười ba người.
Nếu chỉ đấu tay đôi, cho dù mười ba tên này được trang bị súng ống, Hạng Tư Thành vẫn có thể đánh bại được, nhưng nơi này có bao nhiêu người, điều quan trọng nhất là anh không dám chắc có thể đảm bảo được sự an toàn của Vân Tịnh Nhã.
Hạng Tư Thành lại bắt đầu chán nản về thực lực hiện tại của mình. Nếu lúc này anh là một cao thủ cảnh giới Tông Sư, vậy thì những kẻ này là cái thá gì cơ chứ! Anh vẫn chưa đủ mạnh, phải mạnh hơn nữa mới được!
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hạng Tư Thành muốn trở nên mạnh mẽ hơn, vì muốn bảo vệ người bên cạnh mình.
Tạm gác lại những chuyện đó, nhiệm vụ thiết yếu nhất lúc này là giải quyết những tên trước mặt. Trong trường hợp đối phương có súng, anh chưa đủ thực lực để đánh bại chúng mà không để phe mình tổn thất, nhưng anh có thể lợi dụng thứ khác, đó chính là…
Thuốc độc!
Đúng thế, thuốc độc!
Kinh nghiệm trong vô số lần nói cho Hạng Tư Thành biết, một thầy thuốc đạt tiêu chuẩn phải vừa biết cứu người, vừa biết giết người.
Cũng có nghĩa là phải vừa chế tạo ra được thuốc bổ và thuốc giải cứu người, cũng chế tạo ra được loại thuốc độc mà kẻ khác nghe thôi đã sợ vỡ mật. Sau khi tiếp quản Bách Dược Đường, anh có một kho dược liệu lớn như thế mà không làm chút gì đó để phòng thân thì lãng phí quá.
Vậy nên ngay từ khi có kẻ xông vào khách sạn, Hạng Tư Thành đã bóp nát viên thuốc mà mình mang theo - Ly Hồn Đan.
Cái tên đã nói lên tất cả, loại thuốc này khuếch tán qua không khí, nhưng không phải loại thuốc độc chết chóc gì cả, tác dụng của nó chỉ có một, đó là khiến người ta hôn mê. Tuy rằng khuếch tán trong không khí, nhưng loại thuốc này có một điều đặc biệt, đó là bịt mũi cũng không thoát được dược hiệu của nó. Chỉ đơn giản là bởi vì nó không màu không mùi, lan toản trong không khí, chỉ cần tiếp xúc với làn da là sẽ hôn mê, điểm lợi hại ở đây không phải là dược hiệu quá mạnh, mà bởi vì khả năng thẩm thấu và tỉ lệ trúng thuốc của nó.
Trừ khi mặc quần áo phi hành vũ trụ như những phi hành gia, nếu không thì làm sao có thể tránh khỏi chuyện không khí không tiếp xúc với da thịt.
Hạng Tư Thành cười nói: “Được, tôi đi với anh”. Nói xong, anh định bước về phía trước, mấy tên che mặt không biết anh có định bày trò gì không, vậy nên đều rất cẩn thận. Hạng Tư Thành âm thầm đếm: Ba, hai, một, ngã! Nghĩ đến đây thì mấy tên kia lập tức ngất xỉu. Vân Tịnh Nhã cách Hạng Tư Thành khá gần, cô cũng cảm thấy hơi choáng, đột nhiên ai đó đã đỡ lấy cô và cho cô uống một viên thuốc, sau đó cô dần dần tỉnh táo lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!