Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hạng Tư Thành vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động dưới núi.
Đúng lúc này, Hạng Tư Thành mở to mắt, anh nhìn thấy mấy bóng người đã lặng lẽ mò mẫm đi lên, vội vội vàng vàng nhưng vô cùng cẩn thận.
“Đến rồi!”, Hạng Tư Thành thấp giọng nói, Mạnh Tử Ngâm đến bên cạnh anh, nhìn xuống dưới núi.
Mấy tên lặng lẽ đến gần nhà họ Diệp, làm vài động tác ra hiệu bằng tay sau đó tự tản ra, tìm cơ hội, mặc dù hành động của bọn chúng rất cẩn thận, nhưng bọn chúng lại không biết trên núi có hai cặp mắt đang khóa chặt bọn chúng.
Tiếp theo sẽ là một trận chiến tiêu hao, chính là xem xem ai, có sự kiên nhẫn tốt hơn.
Thời gian dần trôi cũng đã gần đến trưa, trong khoảng thời gian này, gia chủ nhà họ Diệp trở về nhà một lần, nhưng rất nhanh lại rời đi, ngoài ra thì không có ai đi ra ngoài.
Vân Tịnh Nhã cũng rất nghe lời Hạng Tư Thành, hôm nay cũng không ra khỏi cửa một bước, ngoan ngoãn ở trong nhà, mặc dù tâm hồn ham chơi khiến cô mấy lần muốn ra ngoài đi dạo một chút, nhưng để không làm hỏng kế hoạch của Hạng Tư Thành, cô cố gắng nhịn lại.
Trong lòng Hạng Tư Thành rất vui vẻ yên tâm, đồng thời vô cùng hài lòng với sự hợp tác của Vân Tịnh Nhã.
Hơn một giờ chiều, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, cái nóng nực và nhiệt độ cao của mùa hè khiến mấy tên đang lén lút ẩn nấp ngoài nhà họ Diệp, mất đi sự kiên nhẫn.
Bọn chúng thông qua thiết bị liên lạc, nói gì đó, sau đó mấy tên lần lượt rút lui.
Một chiếc xe của bọn chúng đậu ở dưới núi, mấy tên trước sau từ các phía khác nhau đi xuống, rời khỏi nhà họ Diệp, ngồi lên xe phóng về phía xa.
“Mẹ kiếp! Lãng phí nhiều thời gian của ông đây như vậy!”, một trong những tên ngồi trên xe nổi điên hổn hển nói.
“Được rồi, việc này nóng vội cũng không giải quyết được gì, chúng ta phải làm từng bước một, nếu xảy ra sai sót, chúng ta không thể gánh vác nổi hậu quả đâu, chúng ta có thể sống để rời khỏi đây hay không còn chưa biết”, một tên ngồi ở ghế lái phụ lạnh nhạt nói.
“Người phương đông các người làm việc quá dài dòng…!”, một tên người nước ngoài dùng thứ tiếng trung sứt sẹo mắng mỏ.
“Sao nào? Mày có ý kiến gì?”, nghe thấy lời của tên người nước ngoài đó nói tên lái xe lạnh lùng nói.
“Nếu ở nước ngoài chúng tao, đâu cần phải cẩn thận từng li từng tí như vậy, trực tiếp đem theo người xông vào là được rồi”, tên người nước ngoài chẳng hề để ý nói.
“Tao nói cho mày biết, ở đây không phải là nước chúng mày, hơn nữa người chúng ta phải đối mặt cũng không phải là người bình thường, mày chưa được nhìn thấy sự tài giỏi của tên đầu trọc đó, thì đừng ở đây lên mặt”, tên lái xe nói.
“Nước chúng mày quản chế quá chặt rồi, nếu không tao đã kiếm vài khẩu súng mang đến cho dù tên đó có tài giỏi như nào, tao cũng không tin nó có thể đỡ được đạn”, tên người nước ngoài tiếp tục nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!