Hội phó Trần lúng túng bật cười, có Nhậm Kiến Tường ở đây, sao có thể không biết xấu hổ mà nhắc đến mấy cái thành tựu kia của ông ta được, bèn vẫy tay tỏ ý không muốn nhắc lại.
“Hội phó Trần, ông đang làm gì thế?”, tên râu quai nón đột nhiên thấy bệnh nhân đang nằm trên giường, bỗng dưng cảm thấy kỳ quái nên hỏi.
“Đây là một người bạn của tôi, anh ấy bị lao phổi nên tôi đến xem bệnh”.
“Vậy sao không đến bệnh viện lớn?”
“Đây là anh họ tôi! Nhà anh họ hơi khó khăn, mà quan hệ của chúng tôi không được tốt lắm. Anh ấy vì sĩ diện mà không liên lạc với tôi, nếu không nhờ người khác nói thì tôi cũng không biết anh ấy bệnh nặng đến vậy”,
“Đã thế thì mấy người ra ngoài ngồi đợi chút đi, để tôi bắt mạch cho hắn xem thử”.
“Hội phó Trần bận bịu thế này mà chúng tôi còn quấy rầy ông”, Diệp Viên Viên áy náy nói.
“Không có gì đâu”.
Mấy người Nhậm Kiến Tường tìm đại chỗ ngồi trong đại sảnh rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, tên râu quai nón biết Diệp Viên Viên hôm nay đến nghe hội phó Trần diễn thuyết, nhưng hắn chưa gặp Nhậm Kiến Tường bao giờ, bèn hỏi: “Viên Viên, đây là?”
Diệp Viên Viên chưa kịp đáp, Hồ Dạ Hoa đã lên tiếng: “Đây là một người bạn bình thường của Viên Viên, hình như tên là cái gì Kiến Tường ấy?”
“Nhậm Kiến Tường”, Diệp Viên Viên thấy không vui lắm, rõ ràng Hồ Dạ Hoa coi thường anh rể mình.
“Đúng đúng đúng, Nhậm Kiến Tường”.
Diệp Viên Viên nhìn Nhậm Kiến Tường, nói: “Hai người này là bạn cấp ba của em, người gầy tong teo này là Tiểu Thuận, tên râu quai nón tên là Tranh Tử. Dù vóc dáng cậu ta cao to thô kệch như vậy nhưng tên lại mềm mại dịu dàng như con gái ấy, bất ngờ không?”
Nhậm Kiến Tường gật đầu coi như chào hỏi, những người này chẳng liên quan đến anh mấy cho nên anh cũng không cần nhiệt tình làm gì.
Mười phút sau, hội phó Trần đi ra.
“Sao rồi, hội phó Trần? Chú ấy có sao không ạ?”, Hồ Dạ Hoa lập tức bước lên hỏi han.
“Haiz! Lao phổi thời kỳ cuối, e là không còn hy vọng gì nhiều”, nói xong lời này, những người khác đều cảm thấy vô cùng thương cảm, họ ngồi trên ghế salon, ngẩng đầu nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.
Tâm trạng mấy người Diệp Viên Viên không tốt lắm. Bọn họ không ngờ thần y như hội phó Trần cũng có lúc bó tay, trong lòng thấy đồng tình với người trên giường bệnh.
Nhậm Kiến Tường thở dài, chậm rãi nói: “Năm đồng thiên tinh tử, ba đồng thư ma tử,…”
“Lúc sắc thuốc thì dùng lửa văn võ mỗi lượt ba tiếng đồng hồ, một tháng sau, bệnh nhân sẽ khỏe mạnh”.
“Hả?”
Diệp Viên Viên lắc đầu ngơ ngác, cô ta không biết anh rể mình đột nhiên mắc chứng gì, tự dưng nói mấy lời mê sảng.
Hồ Dạ Hoa đang sầu thúi ruột vì không có cơ hội giễu cợt Nhậm Kiến Tường, hắn không tin Nhậm Kiến Tường dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt hội phó Trần.
“Ái chà, thằng nhóc này, anh thì biết cái gì, anh đang hoa tay múa chân trước mặt hội phó Trần đấy à?”, khó lắm mới có cơ hội này, Hồ Dạ Hoa đương nhiên phải tranh thủ đâm chọc Nhậm Kiến Tường một phen.
“Đúng thế, thứ rác rưởi như anh cũng xứng ư?”, Tranh Tử hùa theo. Cách đây không lâu, hắn và Tiểu Thuận đều nhận được tin nhắn của Hồ Dạ Hoa, nói là bọn họ dạy dỗ Nhậm Kiến Tường một chút, họ chỉ biết Nhậm Kiến Tường là tình địch của Hồ Dạ Hoa.
“Có lý lắm! Tiền… Anh bạn nhỏ này nói có lý lắm, sao tôi lại không nghĩ tới cơ chứ!”, hội phó Trần hưng phấn đến mức suýt chút nữa đã buột miệng gọi tiền bối.
“Hội phó Trần, hắn không có bằng y khoa đâu! Ông đừng tin hắn, hắn chỉ là kẻ lừa bịp thôi”, thái độ của hội phó Trần khiến cho mọi người bất ngờ, Hồ Dạ Hoa khó chịu đến mức mở miệng phản bác thẳng thừng.
Hội phó Trần nhìn Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường lại tỏ vẻ như chả liên quan gì mình, chỉ ngồi yên một chỗ. Ông ta loáng thoáng nhận ra điều gì, nhưng Nhậm Kiến Tường nhịn được chứ ông ta thì không. Nếu Nhậm Kiến Tường là lang băm thì trên thế giới này có mấy người dám vỗ ngực tự xưng giỏi Đông y.
“Mấy người trẻ tuổi như các cô cậu, khi người khác ý kiến thì nên lắng tai mà nghe, đừng tự cho mình là giỏi, bằng không đến lúc nhìn lại thì mất mặt cũng chỉ có tự bản thân mình”.
Hồ Dạ Hoa không nén giận nổi. Ban nãy hội phó Trần vẫn còn nói chuyện hòa nhã với hắn mà nay bỗng dưng biến thành người khác, lại còn ra mặt thay Nhậm Kiến Tường. Điều này khiến hắn không khống chế được cảm xúc, lạnh lùng quét mắt nhìn Nhậm Kiến Tường.
Hội phó Trần khom người hành lễ với Nhậm Kiến Tường: “Cảm ơn!”
Nhậm Kiến Tường gật đầu, sau đó thì không thèm quan tâm nữa.
“Tôi phải đi chữa bệnh cho anh họ tôi, nếu mấy vị hết chuyện rồi thì mời đi trước! Nếu đến để nghe tôi diễn thuyết thì có thể cân nhắc lại, bây giờ tôi có việc đột xuất nên chỉ có thể diễn thuyết vào buổi tối”.
Mấy người ở đây không phải người ngu, họ đều biết đó là lời đuổi khách bèn lập tức lần lượt tạm biệt.
Sở dĩ hội phó Trần làm vậy là vì ông ta biết rõ Nhậm Kiến Tường không thể nào xin chữ ký mình được, đã vậy thì hẳn là ý của mấy cô cậu này, nhưng mấy người này không hề tôn trọng Nhậm Kiến Tường chút nào, điều này khiến cho ông ta thấy ác cảm nên không muốn trò chuyện nhiều.
Ra khỏi cửa, sắc mặt Hồ Dạ Hoa vô cùng u ám. Hắn luôn muốn gây hấn với Nhậm Kiến Tường, hoặc khoe khoang mình có tiền có thế, nhưng lần nào cũng bị đánh bật ngược khiến hắn không cam lòng chút nào. Hắn không tin mình không thể sánh bằng một thằng nghèo kiết xác.
“Mày biết không? Năm năm trước, Diệp Yến nhà họ Diệp từng lên giường với một gã bảo vệ”.
“Đương nhiên tao biết rồi! Thì sao?”
“Mày biết cái gì? Chuyện như thế nào, tao nắm hết đấy”.
Mấy người Nhậm Kiến Tường đi ngang qua hai gã thanh niên tóc vàng, giọng nói của họ rất nhỏ nhưng vẫn bị Nhậm Kiến Tường nghe thấy.
Nhậm Kiến Tường đứng ngơ ngác như trời trồng. Lúc nào anh cũng muốn tìm cho bằng được hung thủ đã hãm hại Diệp Yến nhưng không hề có chút tung tích nào, hôm nay chứng cứ lại bỗng dưng dâng lên trước mặt.
“Anh còn chút việc, tối anh gọi em sau, lúc đó thì đi cùng nhau!”, Nhậm Kiến Tường bỏ lại câu nói này rồi quay người đi thẳng, bám sát theo hai gã thanh niên tóc vàng kia, bỏ lại Diệp Viên Viên tức tối giậm chân.
Hai gã thanh niên tóc vàng tiếp tục trò chuyện.
“Chuyện bên trong gì cơ, mày chém gió à?”
“Tao chém gió ư? Được rồi! Dù tao không nắm được cụ thể nhưng có một người chắc chắn biết”.
“Ai?”
“Quán chủ của chúng ta, Trần Hổ!”
“Mẹ kiếp, quán chủ còn biết mấy thứ này sao?”
“Cụ thể thì tao không rõ nhưng có một lần tao vô tình nghe quán chủ nhắc tới, mà ông ấy không kể kỹ đầu đuôi. Diệp Yến là người đẹp đó, cũng không biết ông ấy có tận mắt nhìn thấy cô ta với gã bảo vệ làm trò ấy ấy hay không”, thanh niên tóc vàng nói xong, đột nhiên một tiếng cười ác ý theo gió ùa đến.
Nhậm Kiến Tường đi theo hai gã đến một tiệm mì nhỏ do một cụ già mở, hai gã thanh niên tóc vàng gọi hai bát mỳ, còn Nhậm Kiến Tường ngồi một bên.
Hai gã thanh niên tóc vàng ăn xong không chịu trả tiền, lại còn rút dao ra đòi thu phí bảo kê.
Trong lúc bực bội, Nhậm Kiến Tường thẳng tay đánh cho mỗi thằng một cú. Hai gã tóc vàng vội vã bỏ chạy, miệng la hét bảo Nhậm Kiến Tường có giỏi thì đừng đi, bọn chúng sẽ gọi người đến.