Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

“Hôm nay cậu có thể đi, nhưng không thể có lần sau nữa”.

Người trung niên tên là Trần Hổ, vẫn luôn nổi tiếng vì tính cách cứng rắn, võ quán Thiên Đạo có thể có quy mô như bây giờ có liên quan trực tiếp tới sự quả quyết sát phạt của ông ta.

Nhưng hôm nay ông ta lại nói ra những lời như vậy, không khỏi khiến cho đàn em hết sức kinh ngạc, đặc biệt là tên Mặt Sẹo, hắn đã đi theo bên cạnh Trần Hổ nhiều năm, hiểu rõ nhất tính tình của Trần Hổ.

“Trái lại tôi không muốn đi, nơi này thoải mái quá”, có vẻ như Nhậm Kiến Tường không hề nhìn thấy biểu cảm hung ác của những người xung quanh, thản nhiên ngồi xuống ghế. Mà cái ghế này lại là cái mà Trần Hổ vừa ngồi.

Trần Hổ híp mắt, người quen với ông ta đều biết, Trần Hổ sắp nổi giận rồi.

"Nhóc con, nếu đã như vậy, cậu cứ ở lại đây mãi mãi đi!", Trần Hổ lạnh lùng hừ một tiếng, ông ta cũng khá kinh ngạc khi biết được Nhậm Kiến Tường nhẹ nhàng giải quyết hơn hai mươi anh em của ông ta, ông ta cũng thầm suy đoán bối cảnh của Nhậm Kiến Tường.

Mặc dù ông ta không định chọc vào phải một người không rõ thân phận, nhưng không có nghĩa là ông ta sẽ để cho người khác cưỡi trên đầu trên cổ mình.

"Ông cứ việc thử xem", Nhậm Kiến Tường lạnh nhạt nói.

"Các anh em, làm thịt nó", Trần Hổ quát lên đầy phẫn nộ.

Chừng một trăm anh em xông đến chỗ Nhậm Kiến Tường không chút do dự, căn phòng vốn rất rộng rãi lập tức có vẻ vô cùng chật chội.

Nhậm Kiến Tường cười nhạt, mặc dù anh chỉ mới đạt tới cảnh giới Tụy Thể Tứ Trùng, nhưng đối phó với những người bình thường này thì vẫn dư sức.

Từ trong tòa lầu không ngừng truyền tới tiếng xô xát cùng tiếng kêu rên, chỉ chốc lát sau lại khôi phục sự yên lặng.

Người trong trấn nhỏ đều biết được tòa lầu cổ là địa bàn của ai, cũng đồng thời không hiểu nổi, không biết là ai chọc phải võ quán Thiên Đạo, mặc dù chẳng qua chỉ là một võ quán, nhưng so với thế lực của đạo thì cũng không thua bao nhiêu, thật sự cảm thấy bi thương thay cho người kia.

Quán trà ở bên cạnh lại lấy chuyện này ra để mở đặt cược, một người kể chuyện râu cá trê bắt đầu đánh cược.

"Tôi mới vừa thấy một người thanh niên đi theo tên mặt sẹo vào trong, trông dáng vẻ của đám anh em sau lưng, hẳn người thanh niên này đến gây phiền toái cho võ quán Thiên Đạo".

"Mọi người đoán xem, thằng nhóc kia còn có thể đi ra ngoài được hay không?"

“Sự tàn bạo của võ quán Thiên Đạo có ai không rõ, lại còn có người dám trêu vào, không cần suy nghĩ nữa, tôi đặt thằng nhóc kia chắc chắn không ra được”.

Rất nhiều người trong quán trà cũng góp vui, nhưng gần như đều cho rằng Nhậm Kiến Tường không thể nào còn sống đi ra ngoài.

Có một người ngoại lệ chính là người kể chuyện có bộ râu cá trê, nhà ông ta là thầy tướng tổ truyền, cho nên ông ta cũng biết chút thuật xem tướng.

Lúc ông ta chuẩn bị xem thử Nhậm Kiến Tường có lai lịch ra sao, đột nhiên cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu.

Ông ta biết mình không thể xem tướng được cho người này, chắc chắn không phải người bình thường, cho nên ông ta mới mở ra màn cá cược này.

Trong tòa lầu yên tĩnh trở lại, Trần Hổ nhìn những anh em ngã xuống xung quanh, trên trán không ngừng toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, ở đây có hơn một trăm người đấy.

“Những anh em này của ông không có gì đáng ngại, nhưng bị thương ngoài da là không thể tránh khỏi”.

“Người anh em này, không phải, đại ca à, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cần các người làm việc”.

Đại ca Trần Hổ cảm thán trong lòng, cũng may người trước mặt không phải kiểu giết người thành thói, nếu không hôm nay võ quán Thiên Đạo của bọn họ chịu thiệt rồi.

"Chuyện này có liên quan đến những người thần bí kia", Trần Hổ do dự một hồi, mở miệng nói, bởi vì có vẻ như ông ta đã biết được thân phận của Nhậm Kiến Tường, điều này làm cho ông ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

"Đại ca, chúng ta ngồi xuống rồi nói đi!", Trần Hổ đã biết người trước mặt tuyệt đối không phải người mà ông ta có thể trêu vào, thái độ cũng lật ngược lại rất nhanh.

Nhậm Kiến Tường gật đầu, ngồi trên ghế, Trần Hổ không dám ngồi, mà đứng ở bên cạnh.

Trần Hổ nhìn đám anh em của mình, mắng: "Còn không mau cút đi cho tao, một đám vô dụng".

Những thành viên của võ quán Thiên Đạo nghe ra được chủ võ quán nổi giận, liền vội vã tản đi.

Tên Mặt Sẹo bị giữ lại, cả tòa lầu chỉ còn lại ba người bọn họ.

"Ông nói tiếp đi", Nhậm Kiến Tường lạnh nhạt nói.

"Đại ca, chuyện anh nói đến có phải là Diệp Yến và người bảo vệ ở công ty Thiên Nguyên năm năm trước không?", Trần Hổ không biết Nhậm Kiến Tường có liên quan gì đến chuyện này, cho nên cũng không dám nói quá chi tiết.

"Đúng".

“Về chuyện này, tôi còn nhớ tương đối rõ, vì lúc đầu sự xuất hiện của họ cũng khiến tôi sợ hết cả hồn”.

Tiếp theo Trần Hổ nói nguyên nhân cặn kẽ, còn trùng hợp là sau khi Diệp Yến bị chuốc say, bị trói đưa vào khách sạn Trung Hồng, mà khách sạn này chính là địa bàn của Trần Hổ.

Ở địa bàn của ông ta xuất hiện một vài người thần bí, đương nhiên ông ta phải để ý, giữa các võ quán lớn với nhau đều có quy định, không thể vượt ranh giới.

Nhưng Trần Hổ lại không dám chọc đến những người này, bởi trong những người này có người tu luyện trong truyền thuyết, bọn họ căn bản không chọc vào nổi. Mấy ngày đó Trần Hổ rất lo lắng, ông ta nghĩ lẽ nào những người này đến cưỡng ép chiếm đi võ quán của ông ta.

Nhưng sau đó ông ta phát hiện là mình suy nghĩ nhiều, đoàn người này căn bản không để ý đến ông ta.

Tuy không dám đắc tội, nhưng cụ thể những người này làm gì, ông ta lại để ý cẩn thận.

Trần Hổ biết chắc chắn không phải làm chuyện gì tốt đẹp, nghĩ rằng nếu như mình nắm được đằng chuôi trong tay, ít nhất cũng có sức tự vệ.

Trong khách sạn, Trần Hổ giữ lại hai người anh em đắc lực của mình, bọn họ phát hiện một cô gái và một người đàn ông mặc đồ bảo vệ bị đưa vào trong khách sạn Trung Hồng, sau đó mấy người này ra khỏi đó, lên xe rời đi.

Ngày hôm sau, chuyện Diệp Yến của nhà họ Diệp đi thuê phòng cùng một người đàn ông là bảo vệ đã bị lan truyền ra hết sức sôi nổi.

Nhậm Kiến Tường cau mày, không biết tiếp tục nghĩ những gì, Trần Hổ lại nói tiếp: "Cho dù đến hôm nay, tôi cũng không biết bọn họ làm như vậy với ý nghĩa gì, bang phái lớn như vậy lại làm những chuyện thấp kém này".

"Ông còn biết chi tiết gì nữa không?", Nhậm Kiến Tường cau mày hỏi.

Trần Hổ rơi vào trầm mặc, một lát sau, đôi mắt như chim ưng đột nhiên mở ra: "Đúng rồi, lúc ấy trên xe kia còn có một người, nghĩ lại thì là cậu ấm nhà giàu nho nhã. Nhưng theo lời hai người anh em kia nói, không hề thấy rõ mặt".

"Không thấy rõ mặt làm sao biết là cậu ấm nhà giàu nho nhã?"

"Bởi vì người anh em kia nhìn thấy hắn ăn diện rất cao cấp, còn nho nhã, da dẻ cũng trắng trẻo”.

Nhậm Kiến Tường gật đầu, nói tóm lại, hôm nay cũng coi như có chút thu hoạch.

“Hang ổ của những người đó ở đâu?”, Nhậm Kiến Tường hỏi.

Trần Hổ lúng túng bật cười: "Chuyện này tôi cũng không biết, chỉ biết karaoke Thiên Thành là một trong những cứ điểm của bọn họ, nếu như anh muốn tìm hang ổ của bọn họ thì đến đó sẽ có thông tin".

Đối mặt với sự nghi ngờ của Nhậm Kiến Tường, Trần Hổ giải thích: "Võ quán Thiên Đạo chẳng qua chỉ là một thế lực hạng ba, rất khó nắm được tin tức của bọn họ".

"Được rồi! Nếu đã như vậy thì tôi đi đây, còn nữa, sau này đừng làm những chuyện như thu phí bảo kê nữa".

Trần Hổ thấy Nhậm Kiến Tường sắp rời đi, vội vàng cúi người hỏi: "Đại ca, anh có phải người tu luyện không?"

Người tu luyện là người tu chân ở trái đất, có điều võ khí mà bọn họ tu luyện, không phải giống như linh khí mà người tu chân tu luyện.

Linh khí sạch sẽ thuần túy hơn võ khí rất nhiều, cho nên mơ ước của rất nhiều người tu võ là trở thành một người tu luyện thật sự.

Nhấn Mở Bình Luận