Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

Tranh Tử thấy nữ thần của mình thân mật với Nhậm Kiến Tường như vậy, hắn siết chặt nắm đấm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Nhậm Kiến Tường vậy.

Thái độ của Huân Nhi bỗng thay đổi, Nhậm Kiến Tường cũng đoán ra được tình hình, anh chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

"Đi thôi! Hai chúng ta lên phía trước!", Nhậm Kiến Tường nói với mấy người còn lại: "Xin lỗi, tôi chỉ có hai tấm vé, không đưa mọi người lên cùng được".

Hồ Dạ Hoa giận tím người! Cứ tưởng bây giờ hắn sẽ có cơ hội ra oai, Diệp Viên Viên sẽ cảm ơn hắn vì đã đưa cô ta đến xem buổi diễn thuyết của hội phó Trần, vậy mà bây giờ sự xuất hiện của Nhậm Kiến Tường đã phá tan tất cả, kế hoạch tán gái của hắn cũng chẳng còn tác dụng.

"Haha! Anh biết mười ghế đầu là dành cho những người như thế nào không? Nói ra sợ anh hết hồn đấy, anh không động não một chút đi, sao anh lấy được tấm vé thật chứ", Tranh Tử tức giận nói, Nhậm Kiến Tường thân thiết với nữ thần của hắn như vậy khiến hắn thật sự phát điên.

"Đúng rồi! Sao vé của anh là thật được chứ?", Hồ Dạ Hoa cũng nghĩ tới điều gì đó, người ngồi ở hàng ghế đầu đều là những người có sức ảnh hưởng lớn ở Hoa Tây, Nhậm Kiến Tường làm sao có được tấm vé hàng ghế đầu được chứ, hơn nữa lại còn có thể đưa thêm một cô gái bình thường như Diệp Viên Viên đi cùng nữa.

"Đúng đấy, vé giả, tôi phải đi tố cáo anh", Tiểu Thuận vùng dậy bước tới chỗ nhân viên bảo vệ.

Hắn đưa mấy nhân viên chuyên môn tới: "Ai là người dùng vé giả, đây là tội phải chịu trách nhiệm theo pháp luật đấy".

Trong lòng Diệp Viên Viên cũng có chút sợ hãi, dù gì thì hai tấm vé khách quý này nghe có vẻ rất khó tin, cô ta lo lắng nhìn Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường nhìn Diệp Viên Viên với ánh mắt kiên định khiến Diệp Viên Viên yên lòng.

Nhậm Kiến Tường đưa hai tấm vé trong túi ra rồi đưa cho nhân viên.

Người đàn ông trung niên đi đầu nhìn thấy số vé trong lòng hơi kinh ngạc, sau đó nhìn Nhậm Kiến Tường như nhìn một tên ngốc, làm giả cũng phải làm cho giống tý chứ, người ngồi hàng ghế đầu đều là những người ông ta gặp rồi, sao lại có người dám cả gan làm giả chứ.

"Cậu đi với tôi một chuyến đi!"

Ông ta không kiểm tra kỹ xem đây là vé thật hay vé giả mà định đưa Nhậm Kiến Tường đi luôn.

Đám người Hồ Dạ Hoa hả hê nhìn Nhậm Kiến Tường, này thì làm màu, phải vào tù ngồi vài năm mới đáng.

"Tốt nhất là mấy ông nên mở mắt to nhìn kỹ lại đi rồi hẵng quyết định, nếu không người chịu thiệt là chính ông đó".

Nhậm Kiến Tường tỏ vẻ thản nhiên như vậy khiến người đàn ông trung niên sững người, kinh nghiệm nhiều năm trong nghề nói cho ông ta biết, hai tấm vé này có khả năng là thật.

Cuối cùng ông ta vẫn quyết định dùng máy móc để kiểm tra phòng trường hợp ngoại lệ.

"Báo cáo tổ trưởng, hai tấm vé dành cho khách quý này là thật".

Kiểm tra thật giả cũng chỉ mất vài giây, lúc nhân viên kỹ thuật nói ra kết quả, người đàn ông trung niên vô cùng hoảng sợ.

Ông ta dứt khoát quỳ xuống đất: "Chàng trai trẻ, thật sự vô cùng xin lỗi cậu, là do tôi không làm tròn chức trách", người có loại vé này cho dù là ai thì ông ta cũng không thể chọc vào được.

Ông ta dứt khoát quỳ xuống cũng khiến Nhậm Kiến Tường ngạc nhiên, người đàn ông trung niên này dứt khoát như vậy cũng được coi là người thức thời.

"Đưa vé cho tôi! Đừng làm mất thời gian của chúng tôi nữa".

Đám người Hồ Dạ Hoa ngây người ra, không ngờ Nhậm Kiến Tường lại thật sự có bản lĩnh như vậy, điều này khiến bọn họ hơi sợ hãi, định tát vào mặt người ta một cú mà cuối cùng lại là tự vả vào mặt mình.

Đám Hồ Dạ Hoa đang định chuồn đi thì bị Nhậm Kiến Tường cản lại.

"Các ông có thể kiểm tra xem vé của bọn họ có phải thật hay không".

"Nhậm Kiến Tường, anh đừng bắt nạt người khác quá đáng, vé của chúng tôi sao có thể là giả được, ba mươi nghìn một vé đấy".

"Vâng!", người đàn ông trung niên cúi đầu đáp lại.

Đám người Hồ Dạ Hoa bất đắc dĩ đưa vé ra, sau khi kiễm tra kỹ lưỡng, nhân viên kỹ thuật nói: "Tổ trưởng, đây là vé giả".

"Sao có thể như thế được!"

Nhậm Kiến Tường không hề cảm thấy bất ngờ, anh đã dùng thần thức để kiểm tra rồi, tấm vé trong tay bọn họ vốn là vé giả, chỉ vì Hồ Dạ Hoa cũng coi là bạn học của Viên Viên nên anh không muốn tuyệt tình quá, nhưng Hồ Dạ Hoa lại không nghĩ như vậy, hắn năm lần bảy lượt làm khó anh nên anh mới muốn cho hắn một bài học.

"Vé này là ai mua?"

Tiểu Thuận và Tranh Tử không do dự chỉ thẳng vào Hồ Dạ Hoa: "Hai thằng súc vật, dám bán đứng tao như vậy à?"

Lộ Tây không nói gì, chỉ khẽ thở dài, ánh mắt yêu thương nhìn Hồ Dạ Hoa lại biến thành ánh mắt khinh thường, thỉnh thoảng cô ta lại nhìn trộm Nhậm Kiến Tường.

"Đi với chúng tôi một chuyến!"

Hồ Dạ Hoa sợ hãi quỳ xuống đất: "Đại ca! Tấm vé này tôi nhờ một người bạn mua hộ, tôi thật sự không biết đó là vé giả! Xin các ông hay tha cho tôi".

Người đàn ông trung niên làm biết bao nhiêu năm trong nghề chứng tỏ cũng là một người tài, sau khi cảm nhận được mối quan hệ của bọn họ có điều gì đó sai sai, ông ta đã dứt khoát đứng về phía Nhậm Kiến Tường.

"Hành vi của cậu phải ngồi tù chục năm, cậu đi mà giải thích với tòa án".

Thật ra cũng không đến nỗi phải ngồi tù, cũng chỉ là vài tấm vé thường, nhưng người đàn ông trung niên cố ý nói vậy để khiến Nhậm Kiến Tường đắc ý.

Nghe tới việc phải ngồi tù, Hồ Dạ Hoa rưng rưng nước mắt, liên tục dập đầu cầu xin.

"Thôi được rồi! Tha cho bọn họ đi", Nhậm Kiến Tường thản nhiên nói.

"Cậu đã nói vậy thì tôi sẽ nghe theo, chúng tôi đi trước đây".

Sau khi nhân viên rời đi, Hồ Dạ Hoa đứng lên nhìn Nhậm Kiến Tường với ánh mắt căm hận: "Hôm nay anh khiến tôi mất mặt, sớm muộn rồi cũng có một hôm tôi bắt anh phải trả giá".

Nhậm Kiến Tường chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là người vong ơn bội nghĩa.

"Viên Viên chúng ta đi thôi!"

Diệp Viên Viên nhìn Nhậm Kiến Tường với ánh mắt sùng bái, cảm thán anh rể quá ngầu! Đúng là không gì có thể làm khó được anh.

"Sao anh lại ở đây", hai người vừa ngồi xuống thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Chu Phong?", người vừa lên tiếng là học trò của hội phó Trần, Chu Phong. Lần trước hai người cũng có xích mích ở nhà họ Vũ.

"Anh có tư cách gì mà ngồi hàng ghế đầu, cho anh ngồi anh cũng dám ngồi à? Còn không mau cút đi cho tôi".

"Anh ngứa da ngứa thịt phải không, hay là quên lời của thầy anh rồi".

"Thầy đã là ông già hồ đồ rồi mới tin vào y thuật của anh, anh đừng lấy thầy ra để lòe tôi, tôi thấy anh cũng chỉ là tên lừa thần bán quỷ thôi, còn không mau cút đi cho tôi, tôi gọi bảo vệ đấy, đến lúc đấy đừng trách sao nước biển lại mặn".

Hội nghị sắp bắt đầu rồi, Nhậm Kiến Tường định dạy dỗ cho tên Chu Phong này một bài học thì thấy hội phó Trần ở cách đó không xa, đành từ bỏ ý định đó.

"Chu Phong, còn không mau xin lỗi cậu Nhậm", hội phó Trần đã bước tới chỗ hai người, vừa rồi giọng nói của Chu Phong rất to, ông ta đã nghe rõ hết.

"Tôi có phải lão già hồ đồ hay không cũng không cần cậu phải khua môi múa mép ở đây, nếu cậu đã không phục tôi thì không cần phải làm học trò của tôi nữa".

"Thầy", Chu Phong nhăn nhó, nếu bị thầy đuổi thì hắn sẽ trở thành trò cười trong giới y thuật mất, mặc dù việc học hành của hắn cũng thành công nhưng còn lâu mới sánh được với năng lực của hội phó Trần.

Nhấn Mở Bình Luận