Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

“Hừ! Chỉ biết sai bảo người khác là giỏi thôi!”

Diệp Viên Viên bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm.

Tuy vô cùng không muốn, nhưng cô ta vẫn đi tìm, cô ta biết chuyện nào nặng nhẹ, có gấp hay không.

Lấy chậu làm gì? Mọi người lại nghi ngờ.

Ngay cả mấy người hội phó Trần cũng tiến tới, muốn quan sát với khoảng cách gần hơn.

Chỉ chốc lát, nhờ sự giúp đỡ của nhân viên, Diệp Viên Viên mang đến một cái chậu, Nhậm Kiến Tường nhận lấy chậu, đặt ở dưới bàn, lại lấy ra một kim bạc đầu tù châm mạnh vào ngón trỏ tay phải của người bệnh.

Nhất thời, từng giọt máu biến thành màu đen nhỏ xuống chậu đã đặt trước đó, còn mang chút mùi tanh.

"Lấy máu trừ độc!"

Hội phó Trần vô cùng kinh ngạc nói.

Đã bao nhiêu năm ông ta không nhìn thấy lấy máu trừ độc rồi.

Lấy máu trừ độc là đẩy vật chất có độc trong máu, cùng máu bị tống ra ngoài cơ thể, phương pháp này có thể thấy được hiệu quả rất nhanh, tác dụng phụ là khó mà loại trừ hết máu độc, hơn nữa làm tổn thương nguyên khí người bệnh rất nhiều, thông thường sau khi trải qua phương pháp điều trị này, người bệnh phải ăn uống bồi bổ mấy tháng mới có thể hoàn toàn bình phục, vì vậy phương pháp này rất ít người dùng.

"Tôi còn tưởng giỏi giang lắm cơ, thì ra là lấy máu à!"

Chu Phong bên cạnh cất giọng mỉa mai.

"Chẳng lẽ anh không biết bệnh nhân lao phổi vốn dĩ cơ thể yếu ớt mất sức, nguyên khí không đủ, lấy máu như vậy, đừng để đến lúc đó lấy luôn cả mạng người ta!"

Nghe vậy, người bệnh nằm trên bàn, cũng hơi căng thẳng, thậm chí còn muốn bỏ cuộc.

Có điều, Nhậm Kiến Tường vỗ ông ta một cái, dùng ánh mắt bảo ông ta yên tâm, ông ta không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nằm, trong lòng cầu mong bình an.

Người có mặt ở đó cũng bàn luận sôi nổi.

Mặc dù có vài người tới xem trò vui, nhưng phần lớn người nghe hội thảo đều là sinh viên y khoa, nhất định hiểu được việc lấy máu trừ độc này.

Đúng như Chu Phong đã nói, bệnh nhân lao phổi vốn đã thiếu nguyên khí, Nhậm Kiến Tường lấy máu trừ độc như vậy rất có thể khiến cho người bệnh đã yếu càng thêm yếu.

Hội phó Trần cũng nghi ngờ nhìn Nhậm Kiến Tường, hy vọng có thể có được một câu giải thích.

Ông ta không tin Nhậm Kiến Tường lại không hiểu đạo lý này, nhưng nếu Nhậm Kiến Tường đã biết, mà vẫn lựa chọn làm như vậy thì nhất định là có lý lẽ của anh.

Không sai, dĩ nhiên Nhậm Kiến Tường biết tác hại của lấy máu trừ độc, vì vậy máu mà anh trích ra là máu độc có nồng độ rất cao, mà không phải máu có mang độc như bọn họ biết.

Thiên Tinh Thất Châm khóa chặt nguyên khí của người bệnh, như vậy nguyên khí sẽ không mất đi, đồng thời linh khí khuấy động lực bắc đẩu, tác động thẳng vào chỗ bị bệnh, dùng linh lực loại trừ, đẩy vi khuẩn lao vào trong máu, mà tim mạch đã được kim bạc bảo vệ, máu độc cũng sẽ không chảy lung tung, sẽ theo con đường Nhậm Kiến Tường đã để lại trước đó, chảy từ ngón trỏ ra ngoài.

Dĩ nhiên đây chỉ là thuận tiện. Mục đích thực sự dĩ nhiên là khối u nằm giữa tim và phổi kia, dùng linh lực như dao mổ, loại trừ tận gốc khối u kia. Một phần hóa thành máu độc tống ra, còn một phần khác...

Ngón trỏ ngón giữa tay phải của Nhậm Kiến Tường hợp lại ấn vào cổ họng người bệnh, người bệnh xoay mình ho khan, một thứ dính máu bị ông ta ho ra, lại bị Nhậm Kiến Tường dùng chậu đón lấy.

Sau khi khối này bị cơn ho tống ra, sắc mặt người bệnh bắt đầu trở nên hồng hào hơn, hô hấp cũng thông thuận hơn không ít.

Thấy vậy, Nhậm Kiến Tường liền rút kim bạc ra, kết thúc việc điều trị.

Bất kể là lao phổi hay khối u đều chữa hết được, chỉ có thể nói người này may mắn, gặp phải Nhậm Kiến Tường, nếu không dù chữa khỏi bệnh lao phổi cũng sẽ bị khối u kéo xuống mồ.

"Đây là khối u sao?"

Hội phó Trần tiến lại gần quan sát khối kia, cuối cùng vẫn là một vị giáo sư nghiên cứu khối u bên cạnh nhận ra được.

"Ông nói đây là khối u à?", hội phó Trần không chắc chắn, hỏi.

"Đúng vậy, chắc chắn là khối u! Cũng đâu thể ho ra cả lá phổi chứ?"

Giáo sư già chắc chắn.

Thứ bị ho ra từ khí quản giống như thịt, trừ khối u, ông ta không nghĩ ra bất cứ thứ gì khác, huống chi thứ này trông không khác khối u là mấy, những chuyện như ho ra phổi gì đó chỉ có trên phim ảnh thôi.

"Như vậy bệnh nhân này không chỉ bị mắc lao phổi, còn có khối u nữa?"

Hội phó Trần nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ khiếp sợ.

Chỉ dựa vào bắt mạch đã có thể chắc chắn có khối u, hơn nữa dùng kim bạc tống khối u khỏi cơ thể, phương pháp và trình độ y thuật này, quả thật không thể tưởng tượng nổi, không phải con người bình thường làm được.

"Tôi thua rồi!"

Ngược lại Huân Nhi cũng dứt khoát, thẳng thừng nhận thua, kỹ thuật không bằng người ta thì thôi, đối với cô ta mà nói cũng không có gì mất mặt. Nhậm Kiến Tường mạnh hơn cô ta, cũng khó trách thầy của cô ta hết sức tôn kính anh, y thuật thế này đúng là đáng để người ta tôn kính.

"Trời ạ, nữ thần lại nhận thua!"

"Chuyện gì vậy, y thuật của người đàn ông này đúng là rất mạnh, tôi cảm thấy có thể hội phó Trần cũng không giỏi bằng anh ta, đều là người mà anh ta học thế nào vậy?"

"Đúng vậy, trông dáng vẻ thế này, anh ta không chỉ chữa khỏi bệnh lao phổi, còn chữa được cả khối u".

"Làm sao cô biết anh ta chữa khỏi, lỡ như chẳng qua là trị ngọn không trị được gốc thì sao?"

"Tôi tin tưởng anh ta, phong thấp mà cũng có thể trừ tận gốc, thì còn có gì không làm được..."



Nhất thời, tiếng bàn luận nổi lên khắp nơi, tất cả đều bị thuyết phục bởi y thuật của Nhậm Kiến Tường, nhưng mà Chu Phong lại không thể chấp nhận nổi kết quả này.

"Không, chuyện này không thể nào, sao anh có thể có trình độ y thuật này, chẳng qua anh chỉ là một tên lang băm lừa gạt, không biết đã dùng thủ pháp gì lừa gạt thầy, hôm nay tôi sẽ vạch trần anh, nói đi! Rốt cuộc anh đã dùng chiêu trò gì để lừa gạt lão già hồ đồ nhìn anh bằng ánh mắt khác?"

Chu Phong gầm lên, hắn không tin Nhậm Kiến Tường vượt xa y thuật của Huân Nhi, nhất định là Nhậm Kiến Tường dùng thủ thuật gì đó để lừa gạt.

"Đủ rồi! Chu Phong, chuyện của cậu tôi còn chưa tìm cậu, cậu còn nói bậy gì ở đây nữa! Y thuật của cậu Nhâm đâu phải là điều cậu có thể nghi ngờ!"

Hội phó Trần tức giận.

Vốn dĩ Chu Phong giở trò khi chuẩn bị bệnh nhân tình nguyện đã khiến ông ta rất khó chịu, bây giờ còn không biết hối cải, sự thật đã ở trước mắt còn nói năng bừa bãi.

"Ông là lão già hồ đồ, chỉ biết bảo vệ tên lừa gạt này, người nào người nấy đều hồ đồ!"

Chu Phong lớn tiếng kêu lên, song khi hắn vừa nói ra khỏi miệng đã lập tức hối hận...

"Lão già hồ đồ đúng không, được, từ hôm nay trở đi lão già hồ đồ này không còn là thầy của cậu nữa, đi nơi khác tìm người giỏi hơn đi!", hội phó Trần thở phì phò nói.

"Đừng mà, thầy ơi, em không có ý mắng thầy, là anh ta, nhất định anh ta là một tên lừa gạt, thầy nhất định phải tin tưởng em".

Nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này, Chu Phong không nhịn được mà cầu xin tha thứ, nhưng hội phó Trần không hề quan tâm đến hắn.

"Là mày, đồ lừa gạt, hại tao thành như vậy, tao muốn giết mày!"

Chu Phong không ngờ mình sẽ mất cả chì lẫn chài, rơi vào kết quả như thế này, hắn quy hết thảy cho Nhậm Kiến Tường, hắn cho rằng nếu như không phải vì Nhậm Kiến Tường hắn cũng sẽ không bị hội phó Trần đuổi khỏi sư môn.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ, từ ban đầu là do hắn tự gây chuyện, Nhậm Kiến Tường cũng bị hắn đẩy vào so tài mà thôi.

Đối mặt với hành động lao tới của Chu Phong, Nhậm Kiến Tường chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái đã khiến hắn lùi lại phía sau, ngã xuống đất, kiểu người như vậy không đáng để đồng tình.

Huân Nhi cũng nhìn Chu Phong với vẻ chán ghét.

Cô ta vốn đã không thích Chu Phong, cuối cùng hôm nay thầy đã đuổi hắn ra ngoài, xung quanh mình cũng có thể yên tĩnh một chút rồi.

Nhấn Mở Bình Luận