Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

Trên đường về nhà, Diệp Viên Viên rất vui, đi theo anh rể, mình cũng có cảm giác ưu việt.

“Anh rể, anh giấu kỹ ghê, hội phó Trần cũng gọi anh là tiền bối, còn cả kỹ thuật châm cứu cao siêu của anh nữa, rốt cuộc anh là ai thế”.

“Mấy năm trước anh may mắn học chút y thuật và võ của một tiền bối, nhưng ông lão ấy thích thanh tịnh nên sau khi dạy anh xong thì không ở lại đây nữa mà đi rồi”.

Diệp Viên Viên nửa tin nửa ngờ gật đầu, câu chuyện này nghe thế nào cũng giống tình tiết trong cổ tích thế nhở.

“Anh rể, ngày mai là sinh nhật của ông nội nên anh nhất định phải đến đó”.

“Tất nhiên!”

Hai người tách ra ở ngã rẽ mỗi người về nhà của mình. Trong nhà không có ai, Nhậm Kiến Tường ngồi trên sofa lấy Địa Linh Châu ra.

Căn phòng trở nên sáng rực, bây giờ tu vi của anh quả thật hơi không đủ dùng, anh Võ là người đã đạt tới kỳ Ngưng Đan, hơn nữa vừa nhìn đã nhận ra anh Võ không phải là người đứng đằng sau, để đảm bảo chắc chắn, mọi hy vọng đều gửi gắm vào Địa Linh Châu này.

Nhậm Kiến Tường bắt đầu ngồi thiền tu luyện, linh khí hỗn tạp trong không khí và linh khí trong Địa Linh Châu nhanh chóng bị Nhậm Kiến Tường hấp thụ vào cơ thể để luyện hóa.



Qua một đêm tu luyện, tu vi của Nhậm Kiến Tường đã tăng lên đến Tụy Thế Lục Trùng, anh tu luyện có một điểm tốt đó là không có trở ngại, chỉ cần linh lực đủ là được.

“Hôm nay là tiệc mừng thọ của bố, các vị lãnh đạo cấp cao trong nhà đều về, đến nhà chính của nhà họ Diệp, miệng mồm phải lanh lợi một chút, đừng có mà gây phiền phức”, bà Diệp dặn dò.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, không còn là trẻ em nữa rồi, bọn con biết mà”.

Cả nhà lái xe đến nhà chính nhà họ Diệp, người trong nhà đang trang trí căn nhà bằng những ánh đèn sặc sỡ, rực rỡ. Bên trong đã có rất nhiều người, ông Diệp, bà Diệp lập tức hòa nhập vào đó, có rất nhiều bà con họ hàng đã lâu không gặp vừa gặp lại là có thể nói chuyện mấy tiếng đồng hồ.

“Đây là con rể của cô à? Nghe nói trước đây là bảo vệ, chẳng xứng với cháu gái ngoan của tôi chút nào”, một người phụ nữ lớn tuổi nhìn Nhậm Kiến Tường nói.

Bà Diệp hơi xấu hổ: “Chị cả à, bây giờ nó đã khác xưa rồi, có quan hệ khá tốt với nhà họ Vũ”.

“Quan hệ thì có tác dụng gì, thứ gì bản thân mình nắm chắc mới gọi là chân thật, nếu mình không có bản lĩnh, lẽ nào còn phải dựa vào người ta giúp cả đời sao?”

Sắc mặt Diệp Yến như đông cứng lại, chị cả mà bà Diệp gọi đấy là dì ruột của cô, tên là Lý Phân, bà ta là người lớn nên cô không tiện nói gì, chỉ nhíu mày tỏ vẻ không vui.

“Chị cả nói phải, về nhà em sẽ bảo nó đi tìm một công việc”.

Lý Phân khinh thường nhìn Nhậm Kiến Tường: “Dì nói này cháu gái, Xung Nhi nhà dì có quan hệ khá tốt với cháu từ nhỏ, vốn dĩ muốn giới thiệu cho cháu, nhưng cháu lại một mực từ chối, bây giờ lại tìm một tên vô dụng, đúng là hơi mất mặt nhỉ”.

Cuối cùng Diệp Yến cũng nhận ra dì cả đang muốn gây chuyện vì con trai bà ta, cô lạnh lùng đáp: “Đó là chuyện lúc còn rất nhỏ rồi, hơn nữa con người Lý Xung có vấn đề, đây là điều cháu không thể chịu đựng được”.

Lời nói của Diệp Yên khiến Lý Phân giật khóe môi: “Ai nói con trai dì có vấn đề, lúc nhỏ trẻ con không hiểu chuyện mà thôi, bây giờ nó là du học sinh có thành tích tốt, bao nhiêu tập đoàn muốn nó về làm. Bây giờ vài người nào đó muốn trèo cao e là đã muộn rồi”.

“Cháu và chồng cháu rất tốt, không ngưỡng mộ người khác”.

Nhậm Kiến Tường trìu mến xoa đầu Diệp Yến, có vợ thế này là đủ rồi, rõ ràng là bản thân bị thiệt khá nhiều nhưng vợ lại dễ dàng tha thứ cho anh, còn bảo vệ tôn nghiêm của anh như thế.

“Hừ, con trai dì chắc cũng sắp đến rồi, nghe nói nó đi bàn bạc hợp tác với nhà họ Ngô”.

“Nhà họ Ngô? Nhà họ Ngô nào?”, bà Diệp như đã đoán được gì đó, nhưng vì không dám khẳng định nên vẫn hỏi.

“Còn nhà họ Ngô nào nữa, gia tộc bậc nhất ở thành phố Hoa Tây đấy, nghe nói bây giờ nhà họ Ngô còn vượt xa cả nhà họ Vũ nữa, họ muốn mời con trai tôi làm Tổng giám đốc tập đoàn Ngô Thị, con trai tôi còn đang cân nhắc”.

Bà Diệp và ông Diệp tỏ ra rất ngạc nhiên: “Vậy thì chúc mừng chị cả nhé”.

“Tôi không nhận nổi, hai nhà chúng ta cũng không thân thiết là mấy”.

Sắc mặt bà Diệp hiện lên vẻ chua xót, bà ta cũng không ngờ đứa cháu trai trước lúc làm đại ca ở trường, cướp giật gì đó đều làm giờ lại có bản lĩnh như thế.

Nếu biết sớm như vậy, lúc trước đã bảo con gái mình gả sang đó, vậy thì mình cũng được hưởng phúc.

Nói Tào Tháo là có Tào Tháo đến, một người đàn ông mặc đồ vest đi đến.

“Mẹ, con đến rồi”.

“Xung Nhi, bàn việc thế nào rồi?”

“Nhà họ Ngô đã đồng ý một tháng trả một triệu tệ cho con rồi, dù sao bây giờ cũng không có chỗ nào tốt hơn nữa, con miễn cưỡng đồng ý vậy”.

Nụ cười đắc ý của Lý Phân đối lập với sự gượng gạo của ông Diệp và bà Diệp, bầu không khí bỗng chốc trở nên hơi vi diệu.

“Yến Nhi, đã lâu không gặp”, Lý Xung giơ tay phải ra, động tác rất ga lăng.

Diệp Yến lịch sự mỉm cười đáp lại, bắt tay một chút rồi định thả ra, nhưng Lý Xung lại nắm chặt không buông.

“Lý Xung, anh làm gì đấy?”, Diệp Yến bực bội hỏi.

Lý Xung chỉ vào Nhậm Kiến Tường lớn giọng nói: “Yến Nhi, quay lại bên cạnh anh đi, người đàn ông này không xứng với em, bây giờ anh đã khác xưa rồi”.

“Buông tay ra”, Nhậm Kiến Tường rít ra ba chữ từ kẽ răng.

“Thứ vô dụng nhà anh dựa vào đâu mà có được cô ấy, anh chẳng có gì so được với tôi cả. Nếu không phải tôi ở nước ngoài không kịp biết tin thì năm năm trước tôi đã không để anh và cô ấy kết hôn, không cho Yến Nhi gả cho một tên vô dụng rồi”.

“Đừng ép tôi ra tay đánh người”.

Lý Xung còn chưa đáp lời, mẹ của hắn đã bắt đầu làm ầm ĩ: “Có thể cậu vẫn chưa biết, con trai tôi ngoài học vị cao hơn cậu, nó còn là một cao thủ võ thuật, đã đạt quán quân về võ thuật thế giới trong ba năm liên tiếp ở nước Xuyên”.

“Nếu cậu muốn đánh nhau, tôi khuyên cậu nên từ bỏ ý nghĩ đó, chỉ với một bảo vệ như cậu vẫn chưa đủ tư cách đó”, Lý Phân không chỉ không ngăn con trai mình công khai giành vợ người ta, mà bà ta còn tỏ ra ủng hộ mọi hành động của con trai mình.

Nhậm Kiến Tường không do dự thẳng tay đánh một cú vào ngực Lý Xung, Lý Xung ngã nhào xuống đất, nôn ra máu.

Lý Phân vội vàng chạy đến đỡ con trai mình dậy nói: “Xung Nhi, con không sao chứ?”

Lý Xung đứng lên lau máu trên khóe môi tức giận nói: “Anh lại dám đánh lén tôi”.

“Cho dù có phải đánh lén hay không, tôi cũng có thể đánh cho anh tàn phế chỉ một đòn, tôi đã nương tay lắm rồi đấy, mong anh có chừng mực, nếu không anh không gánh nổi hậu quả đâu”.

“Nực cười! Một tên vô dụng như anh mà cũng dám đe dọa tôi, có gan thì quang minh chính đại đấu một trận đi”.

“Con trai, đánh mạnh vào cho mẹ đấy”, bà ta nói nhỏ bên tai hắn.

“Mọi người đang làm gì đấy, đây là tiệc mừng thọ của tôi, các người không xem ông già tôi ra gì cả à?”

Ông cụ Diệp đi đến, cụ ta đã nghe người giúp việc báo lại chuyện ở bên này, nhưng hai người đều không phải là người mà cụ ta có thể chọc vào, cụ ta đang suy tính làm sao xử lý mới ổn, nhưng bây giờ cụ ta không còn cách nào khác, nếu không ra mặt nữa thì hai người này đánh nhau thật mất, cụ ta là chủ nhà dĩ nhiên không thể để chuyện này xảy ra ở trong bữa tiệc mừng thọ của mình.

Nhấn Mở Bình Luận