Dù sao ông cụ Diệp cũng là bậc cha chú.
Lý Xung dừng tay, hằm hằm nhìn Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường lại không thèm nhìn hắn.
"Lý Phân, cô cũng vậy, nếu đã đến nhà họ Diệp, mọi người hẳn là nên hòa thuận, nhã nhặn một chút, cô lại để bọn trẻ càn quấy như vậy!"
Lý Phân bị nói, hậm hực móp mép miệng.
Ông cụ Diệp và gia chủ nhà họ Lý là người cùng một thế hệ, mặc dù nhà họ Lý mạnh hơn nhà họ Diệp, nhưng nếu đã là thông gia, người thế hệ sau như bà ta cũng không thể quá hỗn xược, Lý Xung làm bậy, có thể nói là người trẻ không hiểu chuyện nhưng hiển nhiên cách nói không hiểu chuyện này đặt lên người phụ nữ đã gần năm mươi tuổi như bà ta không hề hợp lý.
Ông cụ Diệp cũng bất đắc dĩ, cụ ta đương nhiên biết năng lực của Lý Xung, còn thực lực mỗi lần Nhậm Kiến Tường bày ra đều khiến cụ ta lau mắt mà nhìn.
Nói thật, tuy Lý Xung mạnh, nhưng thực lực luôn biểu hiện ra bên ngoài, còn với đứa cháu rể này, cụ ta lại chưa từng thấy rõ.
Một trận ầm ĩ cứ thế trôi qua, mọi người đều lựa chọn quên đi việc này.
Thế nhưng, nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện, có rất nhiều người nhà họ Diệp tới giao lưu trò chuyện với Lý Xung, nhưng lại chỉ có lác đác vài người thật sự tới chào hỏi Nhậm Kiến Tường.
May mà đây là mấy chuyện Nhậm Kiến Tường không thích nhất.
Sau đó anh đi dạo khắp nơi, có lúc thì chọc cười con gái, còn Diệp Yến đã bị bố mẹ kéo đi gặp mặt các bậc cha chú từ lâu.
Cuối cùng cũng đến buổi tối, tiệc tối chính thức bắt đầu, bởi vì người quá đông nên bữa tiệc phải tổ chức ở ngoài trời.
"Chúc gia chủ phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn”, mọi người nâng ly, đồng thanh chúc mừng.
"Ha ha! Được! Mọi người mau ngồi xuống!", mặt mày ông cụ Diệp rạng rỡ.
Nhậm Kiến Tường phát hiện anh hầu như chẳng quen ai ở bữa tiệc này.
Đương nhiên, ngoại trừ Lý Xung - người đã xảy ra xung đột với anh lúc sáng sớm và Diệp Viên Viên ngồi ở chỗ không xa lắm đang làm mặt quỷ với anh.
Món ăn ở bữa tiệc rất phong phú, nhưng mọi người chỉ ăn qua loa lấy lệ, sau bữa tiệc mới là trò hay.
Mọi người bắt đầu tặng quà.
Việc tặng quà này đương nhiên rất được coi trọng, mọi người ai ai cũng đều có tư tưởng so bì, quà càng lớn, càng chứng tỏ bạn có bản lĩnh, người ngồi trên cao sẽ càng coi trọng bạn, con đường sau này đương nhiên cũng mở rộng hơn.
"Gia chủ, đây là một đôi vòng tay ngọc bích, được nhà điêu khắc nổi tiếng chạm trổ, lấy tên là Hằng Cửu, chúc gia chủ mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi!"
"Ông nội, bộ quần áo này có tên là Long Minh Y, con rồng vàng trên áo là được dùng chỉ vàng thêu thủ công...”
...
Bởi vì vui vẻ, nếp nhăn trên mặt ông cụ Diệp bớt đi không ít, không ngừng gật đầu.
Nhà họ Diệp có thể phát triển như bây giờ, không thể thiếu công của cụ ta, bây giờ con đàn cháu đống, cụ ta tươi cười như hoa.
Lúc mọi người đã tặng quà được kha khá, Nhậm Kiến Tường cũng đứng dậy, anh định lấy chiếc nhẫn có được từ ông cụ Vũ làm quà tặng cho ông cụ Diệp.
Nhưng chính vào lúc này, có tiếng châm biếm truyền đến.
"Nhậm Kiến Tường, anh là người vai dưới, tới tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ mà ngay cả một món quà cũng không chuẩn bị, lẽ nào là đến ăn chực uống chực?"
Vừa nghe thấy giọng nói này anh đã biết là ai nói, Nhậm Kiến Tường khẽ cười: "Lý Xung, không phải anh cũng chưa tặng quà sao?"
"Tôi đang chuẩn bị đi tặng đây! Chỉ là thấy mọi người đã tặng xong hết rồi, anh lại không có động tĩnh gì nên mới hỏi như vậy”.
"Người này hình như là chồng của Diệp Yến! Là người vai dưới mà thật sự không hiểu lễ nghĩa!"
"Đúng vậy! Mặc kệ là quà có quý hay không, nhưng cũng phải có chút thành ý chứ, mà cậu ta lại không tặng thứ gì cả”.
...
Nhất thời, tiếng bàn tán xôn xao vang lên.
Ông Diệp bà Diệp cũng hơi ngượng ngùng.
Nếu Nhậm Kiến Tường thật sự không chuẩn bị quà, vậy tới lúc đó người khác không chỉ nói Nhậm Kiến Tường không biết lễ nghĩa, mà đến cả họ cũng bị chê cười không ngẩng mặt lên được.
"Tôi cũng đang chuẩn bị đi tặng quà đây! Nếu bây giờ anh có thể tặng, tại sao tôi lại không thể chứ?"
Lý Xung cười nhạt, hắn tưởng Nhậm Kiến Tường đang cứng miệng, nếu đã trả lời như vậy, vừa hay chơi anh một vố.
"Tục ngữ nói rất đúng, thứ đặc sắc nên xuất hiện sau mới phải, anh Nhậm đây nếu đã đa tài như vậy, quà tặng hẳn cũng nên để sau cùng, nếu đã như vậy, tôi xin tặng trước”.
Lời nói này của Lý Xung rõ ràng là đang rào trước, nếu món quà sau của Nhậm Kiến Tường tặng không quý giá bằng của hắn thì chẳng phải sẽ bị chê cười sao?
Ông Diệp lo lắng liếc nhìn con rể.
Từ lời nói ban nãy, ông ta cho rằng Nhậm Kiến Tường nhất định là không chuẩn bị quà gì, nếu lấy bừa ra thứ gì đối phó thì sao có thể so bì được với quà của Lý Xung?
Mà một khi chênh lệch giá trị của hai món quà quá lớn, Nhậm Kiến Tường thật sự sẽ bị người ta làm trò cười.
"Ừ, món quà tôi tặng ông nội nhất định quý giá hơn món quà của anh nhiều lần, anh đi trước đi!"
Nghe vậy, Lý Xung không giận mà cười, thầm nghĩ người này quả nhiên là ngu ngốc, chui luôn vào cái bẫy của mình.
Lý Xung cầm theo một hộp gỗ đi tới trước mặt ông cụ Diệp, mở hộp và lấy ra một bức tranh, lớn giọng nói.
"Ông ngoại! Đây là bức tranh do họa sĩ nổi tiếng Đường Dần vẽ, tên là Sơn Hà Đồ”.
"Đây là bản gốc thật sao?"
Ông cụ Diệp còn chưa trả lời, một ông lão nhà họ Diệp đã kích động đứng dậy.
"Đương nhiên, khi cháu theo học ở nước Xuyên, vì giúp một gia tộc lớn giải quyết vấn đề kinh tế, sau khi giữ lại được toàn bộ gia tộc của bọn họ, để cảm ơn cháu, họ đã tặng cháu bức tranh này. Ban đầu bức tranh này bị lưu lạc ra nước ngoài, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay cháu”.
Ông lão run rẩy bước lên phía trước: "Sinh thời còn có thể nhìn thấy bức tranh Sơn Hà Đồ này thì đời này không còn gì hối tiếc”.
Những người khác còn ngờ vực, tranh của Đường Dần mặc dù quý giá nhưng không hiểu tại sao ông lão kia lại kích động tới vậy, ông ta giải thích:
"Tôi là người học vẽ, đặc biệt càng có cảm tình khác thường với những loại tranh đã thất truyền như thế này, nếu nhất định dùng giá thị trường để đánh giá thì bức tranh này ít cũng phải tám triệu tệ, hơn nữa đưa ra mức giá hơn chục triệu tệ cũng có rất nhiều người muốn mua”.
Ông lão vừa nói thế, người trong bữa tiệc lập tức hiểu rõ, món quà này đáng giá cả chục triệu tệ, trong khi quà của bọn họ đắt nhất cũng chỉ có mấy chục nghìn tệ.
Nhất thời, ai ai cũng nhìn bức tranh trong tay ông cụ Diệp với ánh mắt nóng rực, nếu như không phải tặng cho ông cụ Diệp thì bọn họ đều muốn cướp đi rồi.
"Lý Xung, cháu đúng là không tệ, nhà họ Lý có thế hệ trẻ như cháu đúng là có phúc!"
Ông cụ Diệp thành thật cảm thán nói.
Cụ ta đột nhiên hơi hối hận vì lúc sáng không nói giúp cho Lý Xung vài câu, cứ nhìn vậy thì biết, món quà của Lý Xung đắt gấp nhiều lần so với Nhậm Kiến Tường.
Đầu tiên không nói đến giá tiền của bức tranh này, chỉ nói đến tài năng của Lý Xung đã khiến người ta bái phục, có năng lực cứu cánh cả một gia tộc khi còn đi học thì sau này thành tích không cần phải bàn tới!
Nhất thời, nhiều người nhà họ Diệp không ngớt lời khen ngợi, hơn nữa không ít người đều muốn móc nối quan hệ với Lý Xung, tương lai khi hắn thăng quan tiến chức vùn vụt, bản thân cũng được hưởng lợi ké.
Ông Diệp bà Diệp đưa mắt nhìn nhau, bọn họ vừa bỏ qua một đứa con rể ưu tú đến cỡ nào chứ!
Lúc mọi người đều đang ngưỡng mộ Lý Xung và ông cụ Diệp thì một giọng nói không thức thời vang lên.
"Đừng khoe khoang nữa, bức tranh này là đồ giả”.