Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

Mọi người quay đầu nhìn lại, người đang nói là Nhậm Kiến Tường.

"Nhậm Kiến Tường? Cậu đừng vì bản thân không đưa ra được thứ gì tốt đẹp mà bôi nhọ người khác, hành vi như vậy chỉ khiến người ra càng khinh bỉ cậu hơn thôi!"

Lý Phân đang đắc ý đón nhận lời nịnh nọt của những người xung quanh, nghe thấy lời này, lập tức lớn tiếng giễu cợt.

"Đúng vậy! Không phải anh không chấp nhận được khi thấy người ta hơn mình đấy chứ? Một nhân vật như cậu chủ Lý, lại có thể tặng đồ giả chứ?”

"Diệp Thành Hải! Ông nhìn xem mình tìm được con rể ra sao, chưa nói đến việc bản thân vô dụng, còn bôi nhọ cậu chủ Lý. Tôi khuyên ông nên bảo con gái mình ly hôn với người này sớm một chút đi, tránh làm mất mặt nhà họ Diệp chúng tôi".



Tất cả mọi người đều nhao nhao chỉ trích Nhậm Kiến Tường, bọn họ cho rằng đây là cơ hội tốt để lấy lòng Lý Xung.

Mặt Nhậm Kiến Tường không có biểu cảm gì.

Với cảnh giới của anh, những lời này hoàn toàn không tạo ra chút gợn sóng nào, tuy anh không hiểu rõ về các bức tranh vẽ, nhưng đã dùng thần thức xem xét, anh rất chắc chắn mực trên bức họa này không quá trăm năm, mà bây giờ đã cách thời đại của Đường Dần hơn sáu trăm năm rồi.

Bức họa này chắc chắn không phải là thật, chỉ có thể coi như một món hàng nhái chất lượng cao.

"Nhậm Kiến Tường, anh không lấy ra được thứ gì tặng cho ông cụ Diệp, lại dùng loại mánh khóe này, có phải quá ngây thơ không?", Lý Xung khinh thường cười nói.

"Lời tôi nói đều là thật! Nếu như không tin, có thể tìm chuyên gia tới kiểm chứng".

Nhậm Kiến Tường lớn tiếng nói rất tự tin.

Về phần tại sao ông lão không nhận ra thì cũng dễ giải thích, Nhậm Kiến Tường không thể không thừa nhận, kỹ thuật của người ban đầu vẽ bức họa quả thực quá cao, có thể bắt chước đến trình độ làm thật giả lẫn lộn, nhưng giả vẫn là giả, không thể qua được kiểm tra chuyên nghiệp.

"Nhậm Kiến Tường, đủ rồi, chuyện này chấm dứt ở đây đi!"

Ông cụ Diệp cũng chỉ mắng nhẹ nhàng, nhưng cụ ta không dám thể hiện quá mức, bởi vì đến bây giờ cụ ta vẫn không nhìn thấu được đứa cháu rể này như cũ.

"Nếu mọi người đã không tin, vậy thì bỏ đi! Đây là quà tặng cho ông! Con cháu như cháu sao có thể không chuẩn bị gì được chứ, chỉ là, nếu người nhà họ Diệp đã không thích cháu thì cháu không ở lại đây thêm nữa".

Nhậm Kiến Tường vừa nói vừa đặt chiếc nhẫn phỉ thúy trong tay lên bàn, chuẩn bị rời đi.

"Kiến Tường, em tin anh, em đi cùng anh!"

Diệp Yến mở lời không chút do dự.

So với người nhà họ Diệp, Nhậm Kiến Tường còn tốt với cô hơn, nếu không phải bởi vì anh, có thể bây giờ cô đã bị ép gả cho tên cặn bã Chu Tử Hào kia rồi.

"Bố ơi! Đưa Thư Thư đi theo với".

Đây vốn dĩ là cảnh tượng có phần khiến người ta cảm động, nhưng lại khiến cho Lý Xung la ầm lên như sấm, Diệp Yến chỉ có thể là người phụ nữ của hắn, chỉ được là của hắn.

"Được! Nếu anh nói bức tranh của tôi là giả, vậy được rồi, để tôi mời chuyên gia của ngành này đến! Nhưng nếu như đến lúc đó kết quả là anh nói dối, thì thế nào?"

“Anh muốn thế nào?”

“Nhường Diệp Yến lại cho tôi!”

Nhậm Kiến Tường nheo mắt lại, lạnh lùng nói.

"Yến Nhi không phải là một món đồ giao dịch!"

Lý Xung gật đầu, lại nói ra một câu động trời: "Vậy thì đánh cược mạng của anh!"

Diệp Yến bị dọa sợ, lên tiếng ngăn cản.

"Kiến Tường, đừng đánh cược với hắn, hắn là một tên điên, chúng ta không tranh với hắn, rời đi là được rồi".

"Yên tâm đi! Yến Nhi, tin tưởng anh, anh nắm chắc tuyệt đối!"

Sự tự tin trong ánh mắt của Nhậm Kiến Tường, khiến cho Diệp Yến gật đầu theo bản năng, đến khi kịp phản ứng lại, mới hối hận, thì Nhậm Kiến Tường đã đi ra phía trước rồi.

"Được, vậy thì đánh cược mạng sống, nếu bức tranh này là giả, anh sẽ thế nào?"

"Bức họa này không thể nào là giả được!"

Lý Xung rất tự tin, bởi vì gia tộc mà hắn trợ giúp ở nước Xuyên có địa vị rất cao, không thể nào lừa gạt hắn, nhưng điều hắn không biết là quả thật gia tộc kia không lừa hắn, bởi chính họ cũng bị gạt.

"Nếu như anh thua, cũng đưa cái mạng của anh cho tôi!"

Mặc dù Lý Xung rất tự tin, nhưng hắn vẫn có chút sự hãi.

Dù sao ai mà không tiếc mạng mình chứ! Có điều, trước ánh mắt mọi người đang nhìn chằm chằm, hắn đã không thể ngừng lại nữa, chỉ đành cứng rắn gật đầu.

“Đây, đây là Long Tôn! Trời ạ, chiếc nhẫn này là Long Tôn!”

Lúc này, một giọng nói hùng hồn của ông già cắt ngang sự tranh cãi của hai người bên này.

Thì ra, ông già này vừa khéo ngồi ngay bên cạnh Nhậm Kiến Tường, bởi vì ông ta vốn là người yêu thích ngọc, vừa nãy sau khi Nhậm Kiến Tường đặt chiếc nhẫn xuống, ông ta liền nhặt lên quan sát tỉ mỉ một phen, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã bị dọa!

Chiếc nhẫn này giống hệt Long Tôn được ghi lại trong sách cổ, đến cả đường vân cũng hoàn toàn giống như in hình vẽ trong sách cổ.

"Diệp Thành, ông gào cái gì thế hả?", ông cụ Diệp bất mãn.

Ông già tên Diệp Thành này thận trọng nâng chiếc nhẫn này đến trước ông cụ Diệp.

"Gia chủ, đây chính là Long Tôn đó! Chiếc nhẫn này lại là vật mà hoàng đế Càn Long năm đó luôn mang theo bên cạnh, giá trị ít nhất cũng năm mươi triệu tệ trở lên, hơn nữa còn là kiểu muốn mua cũng không có hàng, cho dù ra giá một trăm triệu tệ cũng có người mua không chút do dự".

"Cái gì? Chiếc nhẫn này trị giá một trăm triệu tệ! Ông Thành, ông đừng dọa người khác, hoàng đế Càn Long từng đeo? Chuyện này nói ra ai mà tin chứ!"

"Mọi người cũng biết bình thường tôi thích nhất là nghiên cứu ngọc cổ, lời của tôi không có chữ nào là giả!"

"Trái lại tôi biết điều này, mặc dù Diệp Thành không có bản lĩnh gì, nhưng ở phương diện này quả thật ông ta tinh thông hơn so với rất nhiều chuyên gia".

"Tôi dùng tính mạng để bảo đảm, lời tôi nói đều là thật, gia chủ, ông thật có phúc quá! Còn có thể có được vật thần kỳ như vậy!"

Nhất thời, sắc mặt Lý Xung rất khó coi.

Nếu quả thật là thế, thì có nghĩa là dù không có màn đánh cược vừa nãy, cũng là hắn thua, đồ người ta lấy ra còn quý gấp mười lần đồ của hắn, đây là thua triệt để không thể nghi ngờ.

"Không thể nào! Nhất định ông là bệ đỡ mà hắn mời đến, chờ một chút khi nào chuyên gia đến, sẽ biết chuyện là thật hay giả ngay thôi".

Ông cụ Diệp nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ sâu xa, một giọng nói trong đầu thầm nhắc nhở cụ ta, những gì Nhậm Kiến Tường nói đều là sự thật.

Bây giờ, ở đây trừ ông cụ Diệp ra, chỉ sợ cũng chỉ có Diệp Yến và Diệp Thành vẫn tin tưởng Nhậm Kiến Tường.

Còn những người khác, đều nhìn với vẻ lạnh nhạt, đang chờ Nhậm Kiến Tường bị mất mặt.

Mặc dù có sự bảo đảm của Diệp Thành, nhưng trong tiềm thức, bọn họ đều bằng lòng tin tưởng Lý Xung - người du học nước ngoài trở về, mà không phải tin một người mấy năm trước vẫn chỉ là một bảo vệ bình thường.

"Chuyên gia tới rồi!"

Không biết là ai hô lên, mọi người đều nhìn ra ngoài cửa.

Chỉ thấy, chừng hai mươi mấy người đi tới, ai nấy đều mặc đồng phục màu trắng, những người này đều thuộc cùng một đoàn giám định.

Đoàn chuyên gia đi tới bên cạnh Lý Xung, dẫn đầu là một ông lão, ông ta cúi người nói.

“Cậu chủ Lý, tôi đã biết hết mọi chuyện, cậu yên tâm, bất kể ra sao, chúng tôi cũng sẽ trả lại công bằng cho cậu”.

“Không nhất thiết phải vậy! Mọi người chỉ cần nhớ, mọi việc phải công chính liêm minh, nếu không có người lại nói tôi mời người đến hãm hại hắn, vậy thì không giải thích cho rõ được rồi”.

“Về điều này thì yên tâm, tuy chúng tôi kính trọng năng lực của cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không nói dối, đây là sự tôn trọng tối thiểu dành cho báu vật có một không hai”.

"Nhậm Kiến Tường, có thể bắt đầu được chưa?"

Nhậm Kiến Tường gật đầu.

Dáng vẻ của đoàn giám định này cũng xem như đứng đắn, hẳn sẽ không vì tham lam mà giở trò lừa đảo.

Nhấn Mở Bình Luận