Mọi người đang có mặt đều nín thở chờ đợi, chuyên gia dựng một cái sàn lên rất nhanh, đủ loại máy móc cũng được lấy ra ngay sau đó.
Chuyên gia chính là chuyên gia, không cần phải tốn quá nhiều thời gian đã có được kết quả.
Chuyên gia đứng đầu là một người đàn ông trung niên, đeo một cặp kính màu đen, ông ta kinh hãi nhìn cái nhẫn trên mặt bàn.
“Cái nhẫn này… giống như đã nói, là Long Tôn! Chỉ là giá trị e rằng không dưới một trăm triệu tệ, giá trị cụ thể thì phải để cho chuyên gia trong lĩnh vực này thẩm định mới biết được”.
Mọi người trở nên xôn xao, tranh Sơn Hà mà Lý Xung tặng rốt cuộc là thật hay giả?
“Tranh Sơn Hà này là đồ mô phỏng theo, mặc dù là đồ mô phỏng nhưng cậu chủ Lý cũng không phải lo lắng, đây là do danh gia Kỳ Vinh của thời đại trước mô phỏng lại, mặc dù giá trị không tới mấy chục triệu nhưng vẫn đáng giá ba bốn trăm tệ, tôi nghe nói bức tranh này cậu chủ Lý có được mà cũng chẳng mất gì, vậy nên căn bản không lỗ”.
“Đủ rồi!”
Lý Xung nhanh chóng lên tiếng ngắt lời.
Có điều mọi người xung quanh đã bắt đầu nhìn về phía hắn bằng ánh mắt dị thường, chỉ là vì thân phận của hắn nên không ai dám chế nhạo.
Lúc này, trong lòng ông cụ Diệp cũng chấn động tới độ chẳng thể dùng ngôn từ để hình dung, trải qua một loạt những chuyện gần đây, cụ ta chỉ biết người cháu rể này của mình rất không tầm thường, thế nhưng trước giờ vẫn chưa từng nghĩ cậu ta lại có bản lĩnh tới thế.
Một cái nhẫn đã có thể mua được cả gia tộc của cụ ta rồi, có thể thấy món quà này đáng quý tới độ nào.
Hơn nữa, tất cả mọi người, ngay cả người chuyên nghiên cứu tác phẩm mỹ thuật trong gia tộc cũng không hề phát hiện ra đây là đồ nhái, thế nhưng Nhậm Kiến Tường chỉ mới liếc nhìn một lần đã nhận ra thật giả, bản lĩnh này không phải là thứ đơn giản chút nào.
“Anh rể!”
Diệp Viên Viên nhỏ giọng nói.
Cô ta biết anh rể mình sẽ không thua, cô ta sẽ từ từ làm chứng cho sự ra đời của một truyền kỳ, ở trong mắt cô ta, chẳng có gì là Nhậm Kiến Tường không làm được, cái gì anh cũng biết và làm được hết.
Diệp Yến chỉ yên lặng quan sát chồng mình, năm năm không gặp, anh đã thay đổi rất nhiều.
Thế nhưng khi tiếp xúc với nhau ngày càng lâu hơn, cô lại phát hiện ra hình như khoảng cách giữa cô và Nhậm Kiến Tường cũng ngày một xa dần, cô càng không nhìn thấu chồng của mình nữa rồi.
Đây là một loại cách biệt của ánh mắt, cách biệt của cuộc sống chung.
Ngay cả việc Nhậm Kiến Tường đã làm gì mà cô cũng không biết, không hiểu sao anh lại quen biết nhà họ Vũ, còn cả chuyện của Chu Tử Hào, nhà họ Chu cũng không hề tới gây rắc rối.
Sau khi cô nghiêm túc suy xét, nếu như nhà họ Chu dồn toàn lực điều tra thì chuyện này sẽ chẳng thể che giấu được.
Bao gồm cả hôm nay, vừa ra tay đã là Long Tôn – một thần vật mà cô thậm chí còn chưa từng nghe nói đến, hơn nữa vừa nhìn đã khẳng định ngay tranh Sơn Hà là đồ nhái, tự tin tới độ đánh cược với tính mạng!
Diệp Yến thật tâm cảm thấy vui về chồng của mình, bởi vì Nhậm Kiến Tường đang nhận được sự công nhận của tất cả mọi người, khiến cho mọi người đều phải vì thế mà chấn động. Thế nhưng đồng thời, có một loại cảm giác xa cách đàng lan ra trong lòng cô.
“Nhớ kỹ! Sau này không được động tới người này!”
Rất nhiều trưởng bối của nhà họ Chu đều đang nhỏ giọng nhắc nhở hậu bối của mình.
Sau ngày hôm nay, tin rằng trong số những người có mặt tại đây sẽ chẳng ai dám coi thường Nhậm Kiến Tường nữa.
“Mang cái mạng của anh ra đây!”
Lúc này, giọng nói bình thản của Nhậm Kiến Tường cũng truyền tới bên tai mọi người.
“Ôi!”
Người nhà họ Diệp lại rơi vào trầm mặc.
Không ai dám nói một câu gì, chuyện tiếp theo đây mà xử lý không tốt thì có thể sẽ có người phải mất mạng, lúc này ai cũng không muốn đứng nơi đầu sóng ngọn gió.
“Mày thử động vào nó tao xem nào, nếu như mày chạm vào con trai tao, tao sẽ khiến cho cả nhà mày đều phải chết!”
Lý Phân gào lên rồi xông tới, chỉ vào mặt Nhậm Kiến Tường mà mắng chửi.
“Cái tên phế vật nhà mày, mày thì có bối cảnh gì! Nếu như tao muốn động vào mày thì ai có thể bảo vệ được cho mày, nhà họ Diệp sao?”
“Bốp!”
Nhậm Kiến Tường tát mạnh lên mặt bà ta một cái, miệng của Lý Phân này quả thực quá thối rồi.
“Mày dám đánh tao! Cái thằng khốn nạn này!”
“Bốp!”
Lại thêm một cái tát nữa.
“Nhậm Kiến Tường, mày dám đánh mẹ tao, tao sẽ giết chết mày”.
Nhậm Kiến Tường liếc mắt nhìn về phía Lý Xung, nói: “Không phải anh nói muốn cược mạng sao? Sao thế! Giờ lại muốn giết tôi diệt khẩu?”
“Mày không nên đánh mẹ tao, tao phải phế bỏ mày!”
“Ha ha! Mặt dày vô liêm sỉ thế mà còn dám ăn nói thản nhiên như vậy, da mặt của anh cũng dày thật đấy! Sao nào…sợ chết rồi à?”
Môi Lý Xung mấp máy, thế nhưng cuối cùng lại chẳng thốt ra được một chữ, Lý Phân thì kêu gào giống như phát điên.
“Cái tên phế vật nhà mày, mày dám sao? Nhiều người đang nhìn như thế, mày dám giết người công khai, mày doạ ai thế? Loại tép tiu như mày, bà đây cứ đứng ở nơi này, mày cũng chẳng dám động vào một cọng lông của tao”.
Từ trước tới nay, thân là tiên vương một đời, có người nào anh muốn giết mà không thể giết?
Ngay tức thì, khí thế trên người Nhậm Kiến Tường cũng đột ngột bộc phát, hai mắt anh nhắm nghiền lại rồi chậm rãi mở ra, trong mắt đã ngập tràn vẻ hung bạo.
Hai người bị khí thế này doạ cho sợ tới độ quỳ rạp xuống đất.
Bọn họ giống như tiến vào trong hơi thở giết chóc vô tận, mỗi một thời khắc đều có thể nhìn thấy đủ loại tử vong, nếu như không phải Nhậm Kiến Tường kịp thời thu lại thì khí thế này cũng có thể doạ bọn họ sợ chết.
“Chết đi cho tôi!”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cú đấm của Nhậm Kiến Tường đã vung thẳng lên trán Lý Xung.
Một luồng gió mạnh cũng tạt tới ngay sau đó, hai người chỉ cảm thấy tóc mình bị kéo tới phát đau, da đầu giống như bị tách ra khỏi cơ thể vậy.
“Rầm!”
Lý Xung bị đánh bay ra, không rõ sống chết.
Nhậm Kiến Tường không động tới Lý Phân mà thu nắm đấm lại, cao ngạo nhìn về phía bà ta.
“Tôi động tới hắn ở trước mặt bà rồi đấy, bà tính làm gì đây?”
Lý Phân không còn hống hách được như khi trước nữa, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, bà ta cảm giác bản thân như một người vừa quanh quẩn giữa ranh giới sống chết, giống như đã trải qua địa ngục vô tận, loại cảm giác này chẳng thể nói rõ, thế nhưng quả thực cũng suýt thì bị doạ sợ mất hồn rồi.
Nhậm Kiến Tường điên rồi sao? Cậu ta thật sự dám!
Lý Xung nằm trên đất không rõ sống chết, điều này khiến cho người nhà họ Diệp hiểu ra một đạo lý, đó chính là đừng động tới mấy thanh niên thoạt nhìn trông rất bình thường, họ cho rằng đó là chuyện cậu ta không dám làm, thế nhưng cậu ta vẫn sẽ dám!
Ông cụ Diệp cũng hoàn toàn chấn động, đồng thời vẻ mặt cũng cực kỳ khổ tâm.
Tiếp theo đây nên làm thế nào mới tốt! Cụ ta không thể đắc tội với Nhậm Kiến Tường, cũng không thể đắc tội với nhà họ Lý.
Lý Xung nằm bất động trên mặt đất.
Thế nhưng ý thức trong đầu hắn thì vẫn rất tỉnh táo, chỉ có cơ thể là không chịu nghe theo sự chỉ huy của hắn nữa.
Lúc này, sự hối hận lan tràn khắp đại não hắn, nếu như hắn thắng rồi, hắn dám lấy mạng của Nhậm Kiến Tường không? Đáp án rõ ràng là không dám, nhiều người đang có mặt ở đây như vậy, nếu như trên người hắn có thêm tội giết người thì hắn cũng chạy không thoát nổi.
Vốn dĩ hắn cũng chỉ muốn làm bẽ mặt Nhậm Kiến Tường và ép anh rời khỏi Diệp Yến mà thôi. Thế nhưng bây giờ, hắn cảm giác dù chữa khỏi thì chắc chắn cũng sẽ để lại di chứng.
Hắn không dám giết Nhậm Kiến Tường, vậy nên cũng chắc mẩm Nhậm Kiến Tường không dám động vào hắn, thế nhưng hắn sai rồi, cũng cảm nhận được cái gì gọi là ma quỷ.
Nhậm Kiến Tường chính là ma quỷ, là ác ma ăn thịt người còn không nhổ xương ra!
Thật ra cũng chính vì hắn không có ý định giết Nhậm Kiến Tường thật, nếu không thì bây giờ sẽ chẳng thể còn nằm ở đây được nữa mà đã hoá thành tro bụi từ lâu rồi.