“Nhà họ Ngô? Sao họ lại đến đây?”
Nhậm Kiến Tường đã từng nhìn thấy người đi đầu.
Chính là anh Võ đã đến bàn chuyện nửa đêm với Ngô Văn Sinh, người này có tu vi kỳ Ngưng Đan.
Đi theo phía sau nửa bước là một ông lão hơn năm mươi tuổi, mỗi bên có hai hàng ria mép, sắc mặt hơi tái nhợt, thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải.
Sau khi nhìn lướt một vòng, cười nhếch môi nói: “Gia chủ Diệp đúng là uy phong, ngay cả người mà nhà họ Ngô tuyển dụng, ông cũng dám động vào”.
“Người đâu mang quà đến”.
Ông lão cười, một người ở phía sau bê một cái quan tài lên, quan tài màu đen tuyền được đặt chính giữa sảnh lớn.
Ông cụ Diệp xanh mặt, để quan tài ở sảnh lớn khi không có người mất là điều không may mắn chút nào, đây là muốn nhà họ Diệp bị diệt vong.
“Nhà họ Ngô các ông… làm thế có phải quá đáng lắm rồi không? Nhà họ Diệp và các ông trước giờ nước sông không phạm nước giếng, các ông làm thế là có ý gì?”
Lúc này ông cụ Diệp lên tiếng, thái độ coi thường thiên hạ.
“Có một chuyện cần ông làm rõ, không phải chúng tôi và nhà họ Diệp hòa bình mà là tôi xem thường nhà họ Diệp các ông”.
“Nhưng mấy ngày trước… tôi lại nghe được một tin khá tốt, các ông giao cô ta ra thì hôm nay xem như không có gì, nếu không… chỉ với việc các ông làm giám đốc của nhà họ Ngô bị thương, nhà họ Diệp sẽ không còn tồn tại, tin tôi đi, tôi có khả năng này”.
Anh Võ chỉ vào Diệp Yến nói.
Cả người Nhậm Kiến Tường trở nên căng cứng, tại sao lại là vợ mình, tại sao?
Chắc chắn trong đó có bí mật gì đấy.
Trước đó anh vẫn đang tìm hiểu rốt cuộc năm đó Yến Nhi bị ai hãm hại? Tại sao lại hãm hại? Bây giờ anh Võ này lại nhảy ra muốn nhà họ Diệp giao Yến Nhi ra?
Nhậm Kiến Tường vô thức đẩy Diệp Yến về phía sau.
Ai muốn động vào vợ mình thì phải chuẩn bị chết trước đi.
Tâm trạng của ông cụ Diệp hơi uể oải khi đối mặt với sự áp chế của anh Võ, nhà họ Diệp lấy cái gì so với nhà họ Ngô chứ?
Trước đây nhà họ Ngô đã có thế lực bậc nhất, bây giờ càng không cần so sánh, nhà họ Ngô đã ngang hàng cấp bậc với nhà họ Vũ, hai gia tộc này đều là trần nhà của thành phố Hoa Tây, các gia tộc khác làm sao có thể so bì được.
“Cút! Đừng để tôi nói lần thứ hai”, Nhậm Kiến Tường lạnh lùng nói.
“Chàng trai, cậu khá lắm, tôi đã nắm được đại khái tư liệu của cậu, nếu cậu muốn đến nhà họ Ngô, tôi có thể tiến cử, nhưng tôi nhất định phải dẫn người này đi”.
Sắc mặt anh Võ hơi dịu đi, hắn không nhìn thấu được Nhậm Kiến Tường. Theo tư liệu hắn có được, người này cũng là một tu giả, nếu có linh căn thì chắc chắn có thể trở thành một tu chân thật sự.
“Đằng sau một người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của người phụ nữ, nếu cậu giao cô ta ra thì tôi có thể bắt cô Vũ nhà họ Vũ cho cậu”.
Sắc mặt Nhậm Kiến Tường càng u ám: “Tư tưởng khác nhau thì không đi cùng được, nếu anh còn nói bậy bạ, đừng trách tôi giết anh”.
“Ha ha… chàng trai, cậu đúng là ngông nghênh. Hôm nay tôi phải cho cậu biết thế nào là mình giỏi thì có người giỏi hơn. Có vài thứ hiện giờ cậu không dám nghĩ đến đâu”.
Vì muốn thu phục Nhậm Kiến Tường, anh Võ cũng mặc kệ những người ở đây, hắn kích hoạt linh lực, một đường linh tiễn đánh vào trán Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường có điều kiêng dè bèn chạy ra ngoài nhà họ Diệp.
Linh tiễn bắn trúng dưới chân Nhậm Kiến Tường vừa chạy qua, tảng đá dưới chân lập tức vỡ nát.
“Ôi trời, đây là yêu thuật gì thế?”
“Gia chủ từng nghe nói đến võ giả chưa?”
“Ý ông là?”, ông cụ Diệp lập tức hiểu ra, cụ ta rất lo lắng, nếu anh Võ này là tu võ giả thì chẳng phải hôm nay nhà họ Diệp thảm rồi sao?
“Chạy đi đâu?”
Ngay khi Nhậm Kiến Tường định chạy trốn ra cửa thì anh Võ đã đến cạnh anh.
Không còn cách nào khác, Nhậm Kiến Tường xoay người lại đỡ đòn, sau đó Nhậm Kiến Tường lại tiếp tục nhanh chân chạy ra ngoài cửa.
“Nhậm Kiến Tường, rốt cuộc cậu là ai?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, ông cụ Diệp thầm ngạc nhiên, có thể nhìn ra tình huống lúc này, một đòn của anh Võ có sức công phá rất lớn nhưng đã bị Nhậm Kiến Tường đỡ được, hơn nữa còn không hề hấn gì.
“Khá đấy”.
Lúc này anh Võ xem như đã dấy lên lòng yêu mến nhân tài, người có thể đỡ được đòn của hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thấy Nhậm Kiến Tường đã đi mất hút, anh Võ quay đầu lại lớn giọng nói: “Bắt cô gái đó lại, tôi đi xem sao”.
Ở phía đằng xa, Nhậm Kiến Tường nghe hắn nói thế, sát khí cuồn cuộn dâng lên, anh phải nhanh chóng giải quyết anh Võ này rồi quay lại mới được.
Nhậm Kiến Tường chạy trốn đến một khu rừng khá kín rồi dừng lại.
Xung quanh nơi này không có người, Nhậm Kiến Tường quay đầu lại nhìn anh Võ đang chạy đến, nở nụ cười tàn nhẫn.
“Đừng chạy nữa, cậu không thoát được đâu”.
Anh Võ cảm thấy ngạc nhiên.
Nhậm Kiến Tường chạy xa như thế mà vẫn không đỏ mặt, võ giả có thể làm được vậy đã giỏi lắm rồi.
“Ai nói tôi muốn chạy trốn, mạng của anh sẽ ở lại đây”.
“Cậu là người đầu tiên dám nói với tôi như thế, nếu đã vậy thì tôi sẽ dạy dỗ cậu thay cho sư phụ của cậu, ông ta cũng sẽ biết ơn tôi lắm”.
Nhậm Kiến Tường không để tâm mà hỏi: “Các ông bắt Yến Nhi làm gì?”
“Không cần phải nói, đây không phải là việc cậu nên biết”.
Không cần phí lời nữa, Nhậm Kiến Tường ra tay, bây giờ tu vi của anh đã lên đến Tụy Thế Ngũ Trùng, cũng không phải không thể đánh với tu sĩ ở kỳ Ngưng Đan.
Linh lực bùng phát, một đòn tung ra kèm theo đó là tiếng gầm gừ đánh thẳng về phía đầu của anh Võ.
Anh Võ cũng đang giải phóng linh lực đỡ lấy đòn tấn công này, đồng thời tỏ ra ngạc nhiên: “Cậu là người tu luyện sao?”
“Không thì sao? Anh nghĩ thế nào?”
“Không thể nào! Người tu luyện đều là hồ sơ tư liệu cả, cậu bước vào trần gian tại sao tôi không có một tin tức gì thế?”
Nhậm Kiến Tường không biết hắn đang nói gì? Chỉ đang nghĩ cách giết anh Võ.
“Cậu thuộc môn phái nào?”, anh Võ hỏi.
“Tôi là người giết anh, anh đừng hỏi nhiều”.
“Tôi quan sát tình trạng linh lực của cậu, cùng lắm là một tu sĩ sơ cấp, vậy mà cũng dám ra vẻ như thế. Cũng được, tôi sẽ đánh cậu tàn phế trước rồi hỏi rõ ràng sau”.
“Kiếm Ngọc Tuyền”.
Chỉ nghe anh Võ hét lên, một thanh kiếm màu ngọc bích xuất hiện trong tay hắn.
Nhậm Kiến Tường nhìn tay hắn, trong lòng biết rằng anh Võ này thế mà lại có thứ tốt như nhẫn không gian.
Vừa hay hiện giờ mình thiếu cái này, nếu đã có người tự dâng đến thì anh bèn nhận lấy thôi.
“Nguyên Tiên Quyết, lên”.
Có ý tưởng rồi, Nhậm Kiến Tường dồn sức vận chuyển công pháp, Nguyên Tiên Quyết này là trợ sức lớn nhất của tiên vương mà đời trước anh ao ước tu luyện được.
Linh lực trên người trỗi dậy, không khí xung quanh gần như bị chặn kín, hai mắt Nhậm Kiến Tường chậm rãi mở ra, ánh sáng màu nhạt trong con ngươi lóe lên.
Anh Võ hoảng hốt, đây là công pháp gì thế, tại sao một người tu luyện có tu vi kỳ Ngưng Đan như hắn lại có cảm giác mình thật nhỏ bé thế này.
“Chết đi!”, Nhậm Kiến Tường dồn sức vận chuyển linh lực hét lên.
“Thiên Long giáng trần!”