"Đạo trưởng Tiêu đúng chính trực, quả cảm, phải dạy cho những người vùng ngoài kém hiểu biết này một bài học”.
Nhậm Kiến Tường nín lặng, đám người này đúng là bị tẩy não nghiêm trọng, lại còn bảo tên lưu manh Tiêu Ứng Hổ là anh minh chính trực, đúng là đám người không có não.
“Tôi không có thời gian đôi co với anh, tôi cũng khuyên thật, đừng có mà chọc tức tôi”, Nhậm Kiến Tường điềm tĩnh nói.
Ngoài sư phụ và sư huynh, trước giờ chưa có ai dám nói với Tiêu Ứng Hổ bằng giọng điệu này cả.
Tiêu Ứng Hổ định nổi giận nhưng Chu Dương ở đằng sau đã cất lời trước.
"Anh à, anh hãy tha cho tôi đi! Hắn chính là người lần trước bắt nạt em gái anh, thật sự không có liên quan gì đến tôi cả, hắn giỏi võ, thuộc hạ của tôi cũng không địch nổi!”
Tiêu Ứng Hổ ngạc nhiên phút chốc rồi quay ra tắt thẳng vào mặt Chu Dương một cái, quát mắng thậm tệ ngay trước mặt mọi người.
"Hừm, mày định đùa anh đây à? Có chuyện trùng hợp vậy sao? Tao từng hứa nếu mày có thể tìm được người bắt nạt em gái tao, thì tao sẽ không đánh gãy chân mày, nhưng không có nghĩa là mày có thể tìm bừa một người thế chỗ được!”
"Anh Tiêu, đúng là anh ấy rồi, tôi có hóa thành tro bụi cũng nhận ra được anh”.
Chu Dương va phải ánh mắt của Nhậm Kiến Tường, sợ hãi cúi đầu, nhưng cứ nghĩ đến sự đáng sợ của Tiêu Ứng Hổ, hắn lại ngẩng đầu kiên định nói: “Đúng là hắn!”
"Chỉ là một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi đầu, lại còn gầy nhom như thế mà lại có thể đánh lại được đám thuộc hạ của mày sao? Mày đừng có mà dắt mũi tao, vẫn còn muốn ăn đòn à?”
Rõ ràng là Tiêu Ứng Hổ vẫn không tin.
Chu Dương càng lúng túng, không biết nên giải thích sao!
Nhưng Nhậm Kiến Tường không muốn đôi co với hai người này thêm nữa, bèn cất lời.
"Chính tôi là người đánh em gái anh, anh định làm gì? Mau lên đi, tôi không rảnh để đôi co với anh đâu”.
Tiêu Ứng Hổ cứ tưởng là mình nghe nhầm, hắn không ngờ rằng Nhậm Kiến Tường lại phách lối đến vậy.
Đến cả mọi người xung quanh cũng sững người.
"Chính mày đã làm em gái tao bị thương à?"
"Đúng, là tôi đánh đấy, hai người quả không hổ danh là anh em ruột, ngang ngược hệt nhau, đánh thì cũng đánh rồi, anh định làm gì tôi?"
Tiêu Ứng Hổ tức đến bật cười, bất chợt vỗ tay.
"Được lắm! Nhóc khá đấy! Lâu rồi cũng chưa có ai dám nói chuyện với tao như vậy, dẫu sao thì mày còn biết tự giác ăn năn hối lỗi về những chuyện đã gây ra, hơn hẳn tên thảm hại sau lưng tao gấp trăm vạn lần!"
"Mày có biết nó là ai không? Chắc là mày cũng từng nghe danh nhà họ Chu nhỉ! Tao vừa đến nhà họ Chu, chỉ vì sợ tao mà bố nó lập tức giao nó cho tao rồi".
"Đừng nói nữa, sao anh lắm lời thừa thãi thế!"