Linh thú ở trái đất cằn cỗi này vô cùng hiếm hoi, xem ra phải ngụy trang cho kỹ mới được, nhưng chuyện này để sau này rồi tính.
"Grào grào…"
Thấy Nhậm Kiến Tường cũng gọi mình là chó, thú Tụ Linh không khỏi tức giận, nó lập tức nhảy xuống từ vai Nhậm Kiến Tường rồi gào lên bất mãn.
"Ấy? Sao con chó này kêu lạ vậy, không phải nên kêu là gâu gâu sao…"
Lúc này Diệp Uyên Thư cũng phát hiện ra có điều gì đó không đúng, gãi đầu khó hiểu, nghiêng đầu hỏi Nhậm Kiến Tường.
"À…cảm cúm, đúng rồi, con chó này bị cảm cúm đó…"
Nhậm Kiến Tường cũng hết cách, chỉ có thể viện cớ qua loa.
"Thư Thư à, con chó con này đã thuộc về con rồi, sau này con mà không ăn cơm cẩn thận là con chó sẽ giành cơm của con đấy".
Nhậm Kiến Tường xoa đầu Diệp Uyên Thư nhìn cô bé với ánh mắt trìu mến.
Thú Tụ Linh: "?"
Diệp Uyên Thư vui vẻ bế thú Tụ Linh vào lòng.
Cơ thể thú Tụ Linh cũng không quá nhỏ nhưng Diệp Uyên Thư vẫn có thể ôm vào lòng.
Thấy Diệp Uyên Thư ôm thú Tụ Linh chạy vào trong phòng, Nhậm Kiến Tường không khỏi bật cười.
Có thú Tụ Linh cũng coi như có thêm một người vệ sĩ, Diệp Uyên Thư ở cùng với thú Tụ Linh cũng có thể tiếp xúc với linh lực từ sớm, chỉ có lợi chứ không hề có hại.
Là con gái của anh thì chắc chắn phải đi con đường tu tiên.
Nhưng khổ cho thú Tụ Linh quá, hahahaha…
Trong lúc Nhậm Kiến Tường đang tưởng tượng đến một cuộc sống tươi đẹp thì đột nhiên có người ôm lấy anh từ đằng sau.
"Diệp Nhi, anh nhớ em".
Nhậm Kiến Tường không cần nghĩ cũng có thể khẳng định rằng đó là vợ mình, Diệp Yến.
"Mấy hôm nay anh…"
Trong lúc Diệp Yến định hỏi điều gì đó thì Nhậm Kiến Tường quay người lại, lấy tay che miệng Diệp Yến lại, cẩn thận nhìn xung quanh thấy không có ai, Diệp Uyên Thư cũng vào phòng của cô bé rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!