Nghe Tần Vũ nói xong, Nhậm Kiến Tường cũng thấy hào hứng.
Anh cũng rất hào hứng với công thức thuốc của Tần Vũ, nhưng cùng với đó cũng có không ít đắn đo, anh cũng muốn cho vợ và con gái của mình một cuộc sống tốt hơn, nhưng chuyện mở công ty cũng rất phức tạp, ngay cả bản thân anh cũng không muốn chạy tới chạy lui.
Dường như Tần Vũ cũng cảm nhận được ý nghĩ của Nhậm Kiến Tường, anh ấy vội nói: "Haiz, cậu đừng cúp máy vội, phương án này mình đã đi nhờ vả sư phụ của mình rất lâu mới tìm ra được đấy".
Y thuật của Nhậm Kiến Tường rất tốt, nhưng Tần Vũ nghĩ, phương thuốc này chưa chắc Nhậm Kiến Tường đã có. Nhưng Tần Vũ cũng không định để anh nghiên cứu ngành này, thứ anh ấy đang quan tâm đến chính là y thuật và danh tiếng của Nhậm Kiến Tường.
Chỉ cần công ty có danh tiếng của Nhậm Kiến Tường thì mối làm ăn của hai người chắc chắn sẽ không phải lo lắng gì nhiều.
Dù gì Nhậm Kiến Tường cũng là thần y, rất nhiều người đều mong muốn được anh chữa trị, cho dù phải bỏ ra hàng nghìn tệ thì cũng đáng!
“Chỉ cần cậu đồng ý hợp tác với mình, khi có thu nhập, mình 60%, cậu 40%", Tần Vũ tính toán chốc lát rồi cắn răng nói.
Anh ấy lấy 60%, Nhậm Kiến Tường 40% lợi nhuận, đây đã là mức hợp lý nhất mà anh ấy có thể đưa ra rồi, vì công ty mới mở, thời gian đầu cần dùng khá nhiều tiền, anh ấy cũng cần tính toán kỹ trước cho sự phát triển của công ty.
"Cậu thấy sao? Bọn mình hợp tác nhé", Tần Vũ nói tiếp: "Lát nữa mình sẽ tới..."
“Không được, chuyện này mình phải suy nghĩ kỹ đã", Tần Vũ nói.
Tần Vũ ở đầu dây bên kia sắp tức phát điên, anh ấy đã nhún nhường nhiều như vậy mà, rốt cuộc Nhậm Kiến Tường còn muốn anh ấy làm gì nữa chứ? Vả lại, trông anh cũng có vẻ không hào hứng cho lắm.
Nhậm Kiến Tường thực sự không mấy hào hứng với chuyện này, anh biết ngành hàng mỹ phẩm này kiếm được nhiều tiền nhưng rủi ro cũng khá lớn, anh thấy không nhất thiết phải mạo hiểm đầu tư vào ngành này, dù gì hiện giờ anh vẫn đủ khả năng nuôi cả gia đình. Anh đang định từ chối, nhưng lại nghe thấy tiếng cười đùa của Diệp Uyên Thư.
Cô bé đang chơi rất vui với thú Tụ Linh.
Trẻ con rất nhanh lớn, giờ cô bé cũng đã bốn tuổi rồi. Nếu không sớm rửa gân cốt cho cô bé thì sẽ không có hiệu quả cao với việc tu luyện.
Nhậm Kiến Tường phút chốc sững người, anh phải làm gì mới có thể danh chính ngôn thuận giúp Diệp Uyên Thư cải thiện thể chất mà không bị người khác nghi ngờ đây?
"Người anh em, cậu nghĩ cho kỹ đi, đây là một cơ hội tốt đấy", Tần Vũ ở đầu dây bên kia bắt đầu rên rỉ.
Có thể công ty của Tần Vũ sẽ là một cái cớ hợp lý.
Nghĩ đến đây, Nhậm Kiến Tường khẽ cong môi rồi nói: "Mình đồng ý".
Nói xong, anh chỉ nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia, hình như là Tần Vũ bị ngã, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy tiếng Tần Vũ hồ hởi đáp: "Được chứ! Người anh em, cậu đang ở đâu, mình lập tức mang công thức đến tìm cậu".
Anh ấy ôm niềm tin tuyệt đối rằng có thể để Nhậm Kiến Tường duyệt công thức này. Nếu ngay cả thần y như Nhậm Kiến Tường cũng duyệt thì chắc chắn sẽ bán rất chạy,.
Tần Vũ nóng lòng muốn bay ngay đến chỗ Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường thấy dáng vẻ của Tần Vũ bèn bật cười, ánh mắt thoáng hiện tia sáng.
“Người anh em, cậu xem đi, đây chính là công thức", Tần Vũ nóng vội lấy một hộp nhỏ từ trong túi ra. Sau đó, anh ấy chỉ vào nốt mụn trên mặt, khoe rằng: "Cậu nhìn cái mụn hai hôm trước của mình này, mình mới chỉ dùng thuốc này bôi chưa đến hai ngày đã mờ dần rồi, cậu thấy kỳ diệu không".