“Quả thật, thuốc bôi này cũng được đấy", Nhậm Kiến Tường điềm nhiên nói, vẻ mặt cũng không mấy vui mừng.
Tần Vũ không hề phát hiện ra vẻ khác thường trên gương mặt Nhậm Kiến Tường: "Cậu thấy bọn mình lấy loại này làm thương hiệu được không? Mình nghĩ sẽ bán rất chạy".
"Nhưng hiệu quả của thuốc bôi này cũng ở mức khá thôi", thậm chí không thể đạt được đến cả mức khá, vế sau Nhậm Kiến Tường không nói với Tần Vũ.
"Cậu chỉ cần nói hiệu quả thuốc này ở mức khá thì chắc chắn cũng ổn".
Tần Vũ đang rất vui mừng nhưng những lời tiếp sau đây của Nhậm Kiến Tường lại khiến anh ấy sững người: "Nếu loại thuốc này trở thành một trong số các sản phẩm của bọn mình thì cũng gọi là tạm được thôi. Nếu lấy nó làm thương hiệu thì mình thấy chưa đủ".
Tần Vũ hơi khó hiểu, nhờ bôi thuốc đó mà mụn trên mặt anh ấy mờ dần, vậy mà chỉ được đánh giá là tạm được. Theo anh ấy thì những loại thuốc tốt thì không thể nào có hiệu quả nhanh được. Hơn thế nữa, các loại thuốc tốt anh ấy đều từng dùng qua, đều thấy không có hiệu quả bằng thuốc này.
Vậy mà chỉ được đánh giá là tạm ổn sao?
Tần Vũ không dám tin, anh ấy đợi Nhậm Kiến Tường nói tiếp, nhưng thấy anh không định nói gì nữa nên đành đứng dậy rời đi.
Rất nhanh ngay sau đó, Nhậm Kiến Tường quay lại, tay cầm một lọ nhỏ không mấy bắt mắt.
Chỉ thấy anh dùng tăm lấy thuốc ra ít một ít một, bôi lên mặt Tần Vũ.
"Cậu đang bôi gì thế? Mình không muốn bị hủy hoại nhan sắc đâu!", Tần Vũ hoang mang nói.
“Đây mới là thuốc mà mình thấy đủ điều kiện”, Nhậm Kiến Tường nói.
Tần Vũ có chút không phục, anh ất định phản bác nhưng nét mặt lại vô cùng lạnh lùng.
"Mặt của mình mát quá, rốt cuộc đây là thuốc gì vậy?”
“Đây là thuốc hồi nhan”, Nhậm Kiến Tường nói.
Đây là thuốc khi trước anh còn rảnh, xem công thức ở một cuốn sách cổ, sau đó điều chỉnh công thức một chút, mặc dù không có được hiệu quả như công thức cũ, nhưng thuốc này có thể phù hợp với tất cả mọi người.
“Cậu thấy công thức thuốc này và công thức thuốc của cậu, cái nào tốt hơn?”, Nhậm Kiến Tường hỏi.
Tần Vũ đưa tay lên sờ mụn trên mặt nhưng lại không thấy vết mụn nào, chỉ còn làn da trắng sáng, mịn màng.
Chiếc mụn trên mặt anh ấy đã biến mất.
Chiếc mụn trên mặt anh ấy thật sự đã biến mất!
Đây là chuyện mà anh ấy phải bỏ ra không ít tiền mà vẫn chưa làm được. Anh ấy chỉ mong thuốc này có thể bán ra được thị trường, nhưng loại thuốc của Nhậm Kiến Tường vừa bôi có chút ít đã không thấy đâu rồi.
“Kỳ lạ thật, hệt như đang dùng ma thuật vậy!”
"Cậu thấy công thức này thế nào?”
"Mình thấy rất thần kỳ! Hệt như có ma thuật vậy! Nếu dùng công thức này thì bọn mình sẽ kiếm bộn tiền!”, Tần Vũ mắt sáng bừng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!