Có dược phẩm chính rồi cũng nên suy nghĩ đến địa điểm làm việc. Nhậm Kiến Tường nhìn Tần Vũ lại phát hiện sự vui vẻ trên mặt anh ấy đã lắng đọng xuống.
Tên này hơn phân nửa là chưa nghĩ kỹ, sau đó bị kích động chạy tới, có điều việc này cũng không trách anh ấy được. Dù sao để mở công ty thì cũng cần giải quyết quá nhiều việc, anh ấy nhất thời không nghĩ tới cũng là chuyện bình thường.
Nhậm Kiến Tường đứng ở một bên không nói gì, anh nhìn Tần Vũ, trong lúc nhất thời không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
Điện thoại của Nhậm Kiến Tường đổ chuông.
Là Vũ Hàn Thảo gọi tới.
"Tôi đang ở dưới nhà anh, vừa lúc đi ngang qua”, giọng cô ấy hơi buồn bã.
Nhậm Kiến Tường cũng không định hỏi nhiều, có điều nếu cô ấy đã tình cờ đi ngang qua nên anh cũng không nhiều lời mà bảo cô ấy tới.
Vũ Hàn Thảo tới đây không phải vì có việc gì đó mà là vì chuyện ở công ty khiến cô ấy hơi bực bội.
Cô ấy khá tò mò khi nhìn dáng vẻ thần bí của Tần Vũ và Nhậm Kiến Tường.
Cô ấy mới gặp Tần Vũ trước đó mấy ngày, còn nhớ rõ trên mặt anh ấy rõ ràng là có một nốt mụn rất lớn, sao bây giờ đã hết rồi?
Ngay cả mụn trứng cá thông thường cũng không nhanh lặn đi như vậy, anh ấy rốt cuộc đã làm thế nào? Các loại thuốc bôi trên thị trường không có được tác dụng này.
Vũ Hàn Thảo tò mò nhìn chằm chằm Tần Vũ, khiến Tần Vũ hơi xấu hổ.
"Tôi nhớ lần trước trên mặt anh có phải có một nốt mụn rất to mà phải không? Nốt mụn đó đâu rồi?", Vũ Hàn Thảo cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.
Nhắc tới chuyện này Tần Vũ lập tức hưng phấn: "Nói đến chuyện này tôi không thể không khen ngợi Nhậm Kiến Tường, cô không biết đâu, cậu ấy có một phương thuốc, bôi một chút là liền xẹp xuống, như đang làm ảo thuật vậy”.
Vũ Hàn Thảo nhìn hai người bọn họ, trên bàn có một xấp tài liệu dày cộp mà Tần Vũ đưa tới, cô căn bản cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhậm Kiến Tường là một người tốt, anh sẽ không bạc đãi với người ở bên cạnh.
"Các anh định thành lập công ty sao?", Vũ Hàn Thảo lại nói: "Tôi tán thành các anh thành lập công ty sản xuất sản phẩm dưỡng da”.
Cô ấy nhìn Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ rồi nói: "Tôi biết có một địa điểm mà các anh đặt trụ sở công ty ở đó cũng không tệ đâu”.
Tần Vũ vui mừng khôn xiết, ngay sau đó lại cúi đầu như gà trống bại trận: "Nhưng nguồn vốn dự kiến của chúng tôi có hạn, địa điểm tốt quá cũng không được”.
"Yên tâm đi, tôi có một chỗ rất tốt”, Vũ Hàn Thảo giả bộ thần bí nói: "Nhưng tôi có một yêu cầu”.
"Tôi muốn có một chân trong dự án lần này”.
Tần Vũ nhất thời cảm thấy hơi khó xử, chuyện này anh ấy không làm chủ được, anh ấy vô thức nhìn Nhậm Kiến Tường.
"Thành lập công ty có rất nhiều việc phải làm, hơn nữa tôi cũng không thường xuyên qua lại với mấy người quen biết việc xin bản quyền sáng chế các loại nên rất khó mà làm tốt mấy chuyện này, huống hồ các cô lại làm trong ngành y dược, ngành này rất mạo hiểm”.
Không thể không nói những gì anh nói đều là lời thật lòng, Vũ Hàn Thảo nghiêm mặt đáp lại.
"Tôi gia nhập với các anh vì tôi tin tưởng vào y thuật của Nhậm Kiến Tường. Thứ mà anh làm ra chắc chắn hiệu quả không tồi, đến lúc đó cho tôi góp chút vốn”.
Vũ Hàn Thảo nói một cách tự nhiên.
Cô gái nào mà không mê làm đẹp, đặc biệt thuốc bôi này của Nhậm Kiến Tường có tác dụng như vậy, chắc chắn sẽ được săn đón, bây giờ cô ấy gia nhập, sau này chắc chắn kiếm được không ít.
Nhậm Kiến Tường mỉm cười, đồng ý yêu cầu của Vũ Hàn Thảo.
Vũ Hàn Thảo là người nhà họ Vũ, có một người như vậy gia nhập, chắc chắn sẽ khiến cho nhiều kẻ có ý đồ xấu với công ty của họ phải lui bước.
Nhậm Kiến Tường có linh cảm rằng công ty mà họ thành lập chắc chắn sẽ ăn nên làm ra.
"Được rồi, vậy việc của công ty cứ giao cho tôi đi”, Vũ Hàn Thảo có vẻ vô cùng hứng thú.
Cô ấy đương nhiên cảm thấy hứng thú, dù sao loại thuốc bôi này cũng không phải mấy loại thường thấy trên thị trường.
Kinh doanh các mặt hàng chăm sóc phái nữ quả thật rất dễ kiếm tiền, nhưng cũng phải thấy có hiệu quả mới được. Có rất nhiều sản phẩm quảng cáo thổi phồng công dụng lên, nhưng vẫn có rất nhiều người đi mua, chính là vì muốn có được 1% hiệu quả trong đó.
Tin rằng sau khi sản phẩm của họ được đưa vào thị trường, nhất định có thể tạo nên được một cơn sốt.
Vũ Hàn Thảo tự tin nghĩ, chỉ là cô không biết loại thuốc bôi ấy có tốt như lời Tần Vũ nói hay không.
Thấy vậy, Nhậm Kiến Tường lấy ra một cái lọ nhỏ.
Nhìn dáng vẻ bình thường của nó, Vũ Hàn Thảo không nghĩ rằng đây là bảo vật mà Tần Vũ không ngớt lời khen.
"Thứ này có thể cải thiện làn da, cô có thể lấy một ít trộn vào các sản phẩm dưỡng da hàng ngày, sau một thời gian sẽ thấy được hiệu quả”, Nhậm Kiến Tường tự tin nói.
Nếu Vũ Hàn Thảo đã là người hợp tác của họ nên nhất định phải để cô trải nghiệm mới biết được hiệu quả của nó tốt thế nào.
Loại thuốc bôi này ban đầu là do Nhậm Kiến Tường làm cho Diệp Yến, không ngờ bây giờ lại đưa vào sản xuất.
Anh cũng không định bán một loại thuốc bôi có hiệu quả đáng kinh ngạc đến thế, chỉ cần pha loãng nó ra vài trăm lần thì tác dụng cũng đã rất tốt rồi.
Ít nhất tốt hơn nhiều các sản phẩm chăm sóc da thông thường trên thị trường.
Vũ Hàn Thảo cất nó đi một cách tự nhiên, bây giờ rất nóng lòng muốn về nhà thử một chút. Nhưng cô ấy vẫn kiềm chế, nếu đã muốn thành lập công ty thì phải cần rất nhiều thứ, cô ấy cũng cần phải bàn bạc với hai người nhiều chuyện.
Họ nói chuyện với nhau một lúc lâu, rồi phát hiện trời đã muộn, sau đó Vũ Hàn Thảo trở về nhà, hẹn hai người họ hôm sau đi tới địa điểm phòng làm việc.
Phải nói ánh mắt của Vũ Hàn Thảo rất tinh tường, tuy nơi cô ấy chọn không phải ở trung tâm thành phố Hoa Tây sầm uất, nhưng cũng không xa trung tâm lắm.
Nơi đây là một khu bất động sản cho thuê, địa phương đã bỏ ra rất nhiều tiền xây dựng để thu hút đầu tư nước ngoài, nhưng khổ nỗi là không thu hút đủ vốn nên đến bây giờ vẫn bỏ trống.
Nhìn cơ sở vật chất đầy đủ xung quanh, sau đó cảm thấy bỏ ra mười nghìn tệ thuê lại phòng làm việc này cũng không tồi.
"Còn không phải sao, người ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để xây dựng nơi nà, hiếm khi mới có người tới thuê văn phòng, bọn họ chắc chắn muốn gỡ chút vốn mà vội cho thuê thôi”, Vũ Hàn Thảo cười xảo quyệt: "Nghe nói chúng ta muốn thuê ở đây, bọn họ còn miễn cho chúng ta ba năm tiền thuê đó”.
Tần Vũ nhất thời hưng phấn đến không biết nên nói gì, nếu không có Vũ Hàn Thảo, họ chắc chắn khó mà suôn sẻ thế này.
Để cho cô ấy tham gia quả đúng là một lựa chọn sáng suốt.
Tần Vũ cảm thấy cuộc sống của mình đã có hy vọng.
"Chuyện này đã được giải quyết, nhưng chuyện xin bản quyền sáng chế còn chưa đến đâu, phải tìm một người có thân phận cao một chút”, Vũ Hàn Thảo thở dài.
Vũ Hàn Thảo giấu người trong gia đình tham gia với họ, nếu mấy chuyện này mà để nhà họ Vũ biết được thì cuộc sống của họ không còn thuận lợi như vậy nữa đâu, đến lúc đó phần lớn tiền kiếm ra được nhất định sẽ vào ví nhà họ Vũ. Bằng không nếu nhà họ Vũ biết thì chuyện này xin xỏ này đã sớm ổn thỏa.
Xin cấp bằng sáng chế không phải là chuyện nhỏ, huồng hồ nếu giải quyết không ổn, người chống lưng không đủ mạnh thì nói không chừng loại thuốc mà họ muốn sản xuất sẽ bị mấy tên như hổ rình mồi nhìn trúng, ngay ngày hôm sau bằng sáng chế sẽ bị đổi tên.