Tần Vũ uể oải gật đầu.
Sau đó, cả hai ở lại công ty đợi đến trưa, người quản lý đi điều tra còn chưa quay trở lại báo cáo thì Ngô Tuấn đã chạy tới trước với vẻ mặt hớn hở.
Hóa ra tên này theo lời chỉ dẫn của Nhậm Kiến Tường, quay về lập tức tìm mọi cách để có được bát nước tiểu của trẻ sơ sinh, sau đó không dám ăn cơm, uống xong thì nôn thốc nôn tháo ra.
Cuối cùng đã vội vàng chạy tới đây.
"Ân nhân! Anh bắt mạch hộ tôi xem tôi bây giờ đã khỏe chưa?"
Lúc này, một người cao một mét chín mươi như Ngô Tuấn, cúi đầu xuống, trong mắt ngập tràn chờ đợi cầu xin.
Sau khi mỉm cười liếc nhìn, Nhậm Kiến Tường đặt tay lên cổ tay hắn, sau một lúc thì gật đầu.
"Bây giờ tôi có việc gấp cần giải quyết, tôi đã biết rõ bệnh của anh, sẽ kê cho anh một đơn thuốc trước, anh cứ đi bốc thuốc theo đơn, buổi tối lại tới tìm tôi”.
Sao Ngô Tuấn lại dám không nghe theo chứ.
Chỉ là phương pháp trị liệu này quá đặc biệt, trong lòng Ngô Tuấn như có lửa đốt.
Trùng hợp là trước khi Ngô Tuấn đi, người quản lý đã quay trở lại
"Sếp Tần, chính là người này! Tên nhãi này đã xé mười mấy thùng hàng của chúng ta! Còn tiện tay xách đi mất mấy chục hộp thuốc!"
Người quản lý đã sao chép đoạn ghi hình lại, giận dữ chỉ vào một người trong hình.
Tần Vũ và Nhậm Kiến Tường đi lên để xem, phát hiện ra rằng "tên nhãi" trong miệng quản lý chính là Trần Thiếu Phong.
"Ngô Tuấn, anh có muốn tôi chữa khỏi hoàn toàn bệnh của anh không?" Nhậm Kiến Tường quay lại nhìn Ngô Tuấn, người đang rất ngạc nhiên.
Ngô Tuấn liên tục gật đầu, sao lại không muốn chứ? Không muốn thì hắn qua đây làm gì!
"Giúp tôi đánh tên này!", Nhậm Kiến Tường chỉ vào Trần Thiếu Phong trên màn hình: "Hành động phải sạch sẽ!"
Ngô Tuấn hơi do dự.
Dù gì thì hắn cũng đã từng nhận tiền của Trần Thiếu Phong, làm như vậy có vẻ không ổn lắm.
"Làm xong chuyện này, tôi hứa sẽ giúp anh chữa khỏi bệnh trong vòng một tuần”, Nhậm Kiến Tường nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu.
Ngô Tuấn lập tức trở nên kiên định: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Nghe vậy, Nhậm Kiến Tường mỉm cười hài lòng.
Mặt khác, tên Trần Thiếu Phong này vẫn còn dương dương tự đắc.
Tuy rằng thủ đoạn có chút đê hèn, nhưng chơi được Nhậm Kiến Tường một vố cũng coi như là đã hài lòng.
Nhưng điều hắn không ngờ tới là đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Trần Thiếu Phong mới đi ra ngoài đã bị người ta chặn lại trong con hẻm nhỏ đánh cho một trận.
"Các vị đại ca, tôi đã đắc tội với các anh ở đâu kiến các anh đánh đập tôi đến mức này?", người chân tay yếu ớt như Trần Thiếu Phong sao có thể chịu được một đám người đánh đập như vậy.