"Nếu không có bản lĩnh này thì tôi có bảo anh làm nhiều việc như thế không?", Nhậm Kiến Tường thản nhiên nói.
À? Cũng đúng!
Nghĩ vậy Ngô Tuấn cũng không nói gì thêm nữa.
Nhậm Kiến Tường điều trị mất khoảng một tiếng, Ngô Tuấn có vẻ rất thoải mái, nhưng Nhậm Kiến Tường chữa bệnh giúp hắn lại mướt mát mồ hôi.
"Cần phải có ba đợt điều trị, mỗi tuần anh đến đây một lần, sau ba đợt điều trị tôi đảm bảo anh sẽ khỏi hoàn toàn".
Sau khi dặn dò xong, Nhậm Kiến Tường vẫn ngồi trên ghế để điều hòa khí tức, chầm chậm xoa dịu chân khí của mình xuống.
Phương thức trị liệu cho Ngô Tuấn vừa rồi thật ra anh cũng mới nghĩ ra.
Trong lịch sử y học, rất hiếm khi gặp người bệnh bị tổn thương phần lớn quả tim, Ngô Tuấn là trường hợp đặc biệt, thêm vào đó là thời gian dài tích tụ tạo lên.
Nhậm Kiến Tường định điều trị từ từ nhưng phương pháp điều trị này hiệu quả chậm, hơn nữa Ngô Tuấn cũng sẽ không tin.
Bây giờ cơ thể của Ngô Tuấn cũng thoải mái hơn nhiều, khi cử động các khớp xương cũng không còn phát ra tiếng kêu rắc rắc như lúc trước nữa.
"Thần y! Hiệu nghiệm quá!"
Ngô Tuấn là tên nhà quê, thấy tình huống này cũng không biết nói cảm ơn, suýt chút nữa là quỳ xuống dập đầu trước mặt Nhậm Kiến Tường thôi.
"Không cần khách khí vậy đâu!", Nhậm Kiến Tường đỡ Ngô Tuấn dậy, đầy khí phách.
"Ân nhân, nếu sau này tôi hoạt động quá sức lại gặp tình trạng này thì phải làm sao?", Ngô Tuấn hỏi.
Nhậm Kiến Tường nghe vậy cũng bó tay: "Anh định làm trò ăn trộm ăn cắp cả đời à?"
Nhậm Kiến Tường nói khó nghe nhưng Ngô Tuấn cũng chẳng để ý, hắn thật thà gãi đầu: "Nhà tôi còn có mẹ già tám mươi tuổi, hơn nữa tôi còn có cả một đám đàn em, chúng tôi cũng chẳng được học hành nhiều nên chỉ có thể làm nghề này thôi!"
Nhậm Kiến Tường thở dài, liếc mắt nhìn Ngô Tuấn, quay người lấy mấy tập tài liệu trong ngăn kéo.
"Anh xem thử đi, đây là cam kết của bảo vệ, nếu anh đồng ý thì ngày mai có thể đến đây đi làm".
"Cái gì?"
Mắt Ngô Tuấn sáng rỡ, hắn nhận mở tài liệu ra xem, ánh mắt dán chặt vào chỗ "lương sáu nghìn tệ".
"Sáu nghìn tệ! Cậu trả lương cho anh em chúng tôi mỗi tháng sáu nghìn tệ một người thật sao?"
Ngô Tuấn nghĩ đến việc trước kia chèn ép Trần Thiếu Phong cũng chỉ nhận được ba nghìn tệ của hắn, đi đập phá rượu chè với anh em một bữa là hết rồi.
Bây giờ đi làm việc đứng đắn, lại có lương ổn định, ai mà chẳng đồng ý.
"Ân nhân, cậu thật sự đảm bảo chúng tôi có thể vào công ty làm bảo vệ thật chứ?"
Nhậm Kiến Tường không để ý khẽ cười: "Đương nhiên là được, nhưng trước khi vào thì các anh phải trải qua một đợt đào tạo gian khổ và phải bỏ ngay tính xấu kia đi".
Ngô Tuấn mừng rỡ, hôn chụt một cái vào bản hợp đồng, vội vàng chào tạm biệt rồi rời đi.
Hắn phải về để báo tin tốt cho anh em của hắn.
Nhậm Kiến Tường nhìn xa xăm rồi lắc đầu.