"Món bảo vật được gọi là gương Càn Khôn mà trước anh nhờ tôi tìm đang trong tay Ngô Dũng, chỉ là ông ấy xem nó như báu vật, anh không khiến ông ấy cam tâm tình nguyện giao ra thì mãi mãi không có được nó đâu!"
Nghe vậy, ngay lúc Nhậm Kiến Tường đang định cất bước rời đi thì lại quay lại.
"Xin hỏi, cậu từ đâu đến?"
Sau khi kể xong mục đích đến đây, ngay sau đó, hai người đã được nhiệt tình đón tiếp và mời vào trong.
Nhậm Kiến Tường và Vũ Hàn Thảo được quản gia dẫn vào phòng khách, sau khi đến phòng khách, họ đã thấy Ngô Dũng đang ngồi đó chờ họ rồi.
Sau khi nhìn thấy Ngô Dũng, Nhậm Kiến Tường mới hiểu được ý sắp có chuyện không hay mà Vũ Hàn Thảo vừa nói là gì..
Mặc dù Ngô Dũng vẫn còn sức đón tiếp khách, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch.
Không những vậy, dường như mỗi lần thở đều rất tốn sức, lá phổi đều phát ra tiếng thở phì phò, người khác nghe thôi cũng thấy rất khó chịu.
"Cậu là cậu Nhậm, phải không? Lần trước Tiểu Vũ cũng từng kể về cậu, nói cậu rất giỏi y thuật".
Ngô Dũng rất yếu, nhưng vẫn cố nở một nụ cười.
Thấy vậy, Nhậm Kiến Tường cũng khó lòng từ chối, bước tới bắt mạch cho Ngô Dũng.
Nào ngờ đâu, vừa mới bắt đầu nghe mạch thì chợt có tiếng nói ở gần đó chen ngang.
"Bố, sao bố lại để một tên bác sỹ tầm thường khám bệnh cho chứ?"
Nhậm Kiến Tường buông tay, quay đầu lại nhìn người đó thì thấy trước mắt là một nam thanh niên rất giống với Ngô Dũng, theo sau còn có một bác sỹ mặc áo blouse trắng.
"Con đã nói với bố biết bao lần rồi, bác sỹ Khương có thể chữa khỏi được bệnh của bố, vậy mà bố không tin, cứ một mực tìm bác sỹ tầm thường này!"
Nhậm Kiến Tường quay đầu nhìn Vũ Hàn Thảo, cô ấy lắc đầu đáp lại, Nhậm Kiến Tường không nói năng gì, quay lại ngồi bên cạnh cô ấy, nhường đường cho nam thanh niên kia.
"Đây là Ngô Thiên Hựu, con trai của Ngô Dũng, trước đây, bệnh của ông ấy đều do bác sỹ mà anh ta mời đến chữa trị".
Vũ Hàn Thảo thì thầm giải thích.
"Ngô Dũng còn có một cô con gái, nhưng theo tôi được biết, người thừa kế đời kế tiếp chắc sẽ là Ngô Thiên Hựu, Ngô Dũng không để lại cho con gái một đồng nào cả".
Giọng của Vũ Hàn Thảo cực kỳ nhỏ, Nhậm Kiến Tường nghe xong cũng thấy coi thường.
Thật không ngờ Ngô Dũng cũng có chuyện không muốn cho người khác biết.
"Haiz, Thiên Hựu, chẳng qua là bố thấy bệnh tình vẫn chưa có tiến triển gì nên mới nghe theo giới thiệu của Vũ Hàn Thảo, mời bác sỹ này đến xem bệnh cho!"
Sau khi thấy con trai, Ngô Dũng nở một nụ cười trìu mến, lời nói cũng có vài phần đánh giá thấp Nhậm Kiến Tường.