Một bác sỹ bình thường sao có thể có sức mạnh vậy được chứ?
Nhậm Kiến Tường chau mày, cố che đi linh khí của mình.
Có vẻ bác sỹ Khương rất được hai bố con nhà họ Ngô tin tưởng, anh ta bỏ hộp cứu thương xuống, lấy ống nghe ra khám cho ông Ngô rồi lại cất đi.
"Ông Ngô, tôi sẽ kê cho ông mấy liều thuốc, ông nhớ phải uống thuốc đúng giờ, có vậy thì mới mau khỏi được!”
Có con trai bên cạnh đứng ra đảm bảo, bác sỹ Khương lại là do con trai dẫn về nữa, đương nhiên Ngô Dũng sẽ gật đầu đồng ý.
Sau đó, ông ta quay đầu sang nhìn Nhậm Kiến Tường và Vũ Hàn Thảo, hết lời xin lỗi: “Rất xin lỗi hai người, hôm nay phiền hai người quá, hai người cứ về trước đi”.
Nét mặt Vũ Hàn Thảo có chút khó chịu, kêu người ta lặn lội đường xa tới đây cho bằng được rồi lại không cho người ta khám bệnh, ngồi còn chưa ấm chỗ mà đã đuổi người ta về rồi.
Đúng là một trò đùa mà!
Nhậm Kiến Tường lại không để bụng, anh vỗ nhẹ vào vai Vũ Hàn Thảo.
"Đi thôi, chúng ta cũng không cần thiết phải ở đây, nếu họ đã tìm được bác sĩ giỏi rồi thì chúng ta ở đây cũng chỉ thêm mất mặt thôi”.
Mặc dù không cam tâm, nhưng sau khi nghe Nhậm Kiến Tường nói vậy, Vũ Hàn Thảo cũng yên tâm hơn, cùng anh chuẩn bị ra về.
Lúc này, Nhậm Kiến Tường chợt cảm giác thấy chút linh khí toát ra từ người bác sỹ Khương bèn giả vờ quay đầu lại nhìn.
Không nhìn thì thấy bình thường, nhìn rồi thì vừa thoáng qua liền thấy có vấn đề.
Trước khi rời đi, Ngô Thiên Hựu dù không muốn nhưng vẫn cố lấy danh nghĩa chủ nhà tiễn hai người thay cho lời xin lỗi.
Trước khi ra về, Nhậm Kiến Tường giả vờ vô tình nói với Vũ Hàn Thảo một câu: “Ông Ngô không còn nhiều thời gian đâu”.
Vũ Hàn Thảo ngẩn người: "..."
Ngô Thiên Hựu lập tức nổi cáu, nhìn anh đầy khó tin, hỏi nhộn lên: “Ý anh là gì? Anh dám rủa bố tôi chết sớm sao?”
Thấy Ngô Thiên Hựu định sắn tay lên đánh nhau với Nhậm Kiến Tường, Vũ Hàn Thảo vội ngăn lại.
"Cậu Nhậm đây không có ác ý gì cả, chỉ là lời nói hơi khó nghe chút, chắc anh ấy lỡ lời nói nhầm thôi!”
Nhậm Kiến Tường vẫn như chưa có chuyện gì xảy ra, lại thêm dầu vào lửa: “Tôi nói rồi, ông Ngô không sống được bao lâu nữa đâu, cậu là con trai của ông ấy, cậu làm vậy sớm muộn cũng hại chết ông ấy”.
Lần này, Ngô Thiên Hựu không nhịn được nữa, cho dù Vũ Hàn Thảo có ngăn cản đến mấy, cũng không thể ngăn được hắn lại, hắn giơ tay đấm thẳng về phía mặt Nhậm Kiến Tường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!