Ngay sau đó, Nhậm Kiến Tường lôi ra từ trong ngực một hàng kim bạc, cởi áo của ông Ngô ra rồi cắm kim bạc vào lưng ông ta.
Mỗi một cây kim bạc đều có sự tác động của chân khí, vừa mới cắm xuống kim bạc đã đổi màu ngay.
"Chuyện này là thế nào?", Vũ Hàn Thảo chưa bao giờ nhìn thấy chuyện lạ như vậy nên không kìm được mà lên tiếng hỏi.
Nhậm Kiến Tường không ngẩng đầu trả lời: "Thật ra chuyện này rất dễ hiểu, tại bình thường cô ít xem tiểu thuyết võ hiệp cổ đại đấy, trong tiểu thuyết thường nói kim bạc gặp thuốc độc thì đều đổi màu mà".
Vũ Hàn Thảo nghe vậy lập tức hiểu ra: "Ý của anh là ông Ngô bị trúng độc chứ không phải mắc bệnh!"
Ngô Thiên Hựu cũng biến sắc: "Sao có thể chứ? Sao bố tôi lại trúng độc được?"
Nhậm Kiến Tường vẫn không ngẩng đầu trả lời: "Cái này phải hỏi bác sĩ Khương bên cạnh cậu đấy!"
Ngô Thiên Hựu quay ra nhìn bác sĩ Khương, đối phương chột dạ rồi lảng tránh ánh mắt của hắn.
Đúng lúc này Nhậm Kiến Tường cũng vừa cắm xong cây kim bạc cuối cùng, vận chuyển chân khí vào trong cơ thể của Ngô Dũng để áp chế độc tính trong cơ thể.
Anh đứng dậy rồi quay đầu lại nhìn bác sĩ Khương, cười khẩy rồi nói: "Một cao thủ ở hậu kỳ Trúc Đan sao lại chỉ dám nhận mình là bác sĩ vậy, nói đi, ai sai khiến anh?"
Ngô Thiên Hựu không hiểu hai người bọn họ đang nói gì với nhau, bất giác lùi về đằng sau một bước.
Bác sĩ Khương càng biến sắc hơn, anh ta bỏ khẩu trang ra để lộ gương mặt đầy những vết sẹo.
"Anh ta chẳng phải là người trong lệnh truy nã sao! Tên là Giang Thành", Vũ Hàn Thảo nói với vẻ đầy kinh ngạc rồi lùi về sau vài bước,núp sau lưng Nhậm Kiến Tường.
Khuôn mặt Nhậm Kiến Tường cũng hơi trầm lại.
Anh cũng đã từng nhìn thấy cái tên Giang Thành trên danh sách lệnh truy nã, bây giờ xem ra anh ta là một tên độc tu có có sở trường hạ độc.
Nếu như tu vi của Nhậm Kiến Tường thấp hơn Giang Thành thì chắc chắn sẽ rất khó nhận ra hành động của anh ta.
Đáng tiếc là tu vi của anh lại cao hơn của Giang Thành một chút nên mới nhận ra, nhìn bên ngoài thì có vẻ như anh ta đang cứu người, nhưng thực ra là đang giở trò hại người.
"Không ngờ lại bị anh nhận ra, tại sao anh lại xía vào chuyện của tôi?"
Giang Thành cười lạnh rồi liếc mắt nhìn về phía Ngô Dũng bị cắm kim bạc như một con nhím đang nằm trên giường.
"Ông già ngu xuẩn này đắc tội với người khác, rồi người ta trả một khoản tiền lớn cho tôi bảo tôi đi xử lý cái mạng già này của ông ta!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!