“Ngô Dũng, trước đó ông bị thế chỉ là vì máu không lưu thông, huyết quản một phần một tắc mạch, sức khỏe ông hoàn toàn không có vấn đề gì”.
“Bộ kim châm cứu này của tôi giúp máu trong huyết quản của ông lưu thông dĩ nhiên là không sao nữa rồi”.
Nhậm Kiến Tường kiên nhẫn giải thích.
“Còn nữa, thi thể của sát thủ này có thể cần ông xử lý một chút”.
Ngô Dũng gật đầu, sau đó trao đổi cách thức liên lạc với Nhậm Kiến Tường, tự mình tiễn anh ra ngoài.
Trên xe, Vũ Hàn Thảo khó tin nhìn Nhậm Kiến Tường cứ như vẫn chưa hoàn hồn lại từ cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi.
“Anh đã cứu chúng tôi như thế thật sao?”, Vũ Hàn Thảo ngây ngốc nhìn Nhậm Kiến Tường, vẻ mặt vô tội và đáng yêu đều hiện lên hết trên mặt.
“Đúng thế”, Nhậm Kiến Tường cười đáp.
“Còn lấy được gương Càn Khôn?”
“Ừ!”
“…”
“Nhậm Kiến Tường! Anh giỏi quá, tôi ngưỡng mộ anh thật đấy!”, mắt Vũ Hàn Thảo lấp lánh ngưỡng mộ nhìn Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường vươn tay búng vào trán cô ấy một cái: “Dây cung phản xạ của cô cũng lâu quá đấy”.
Chuyện ở nhà họ Ngô đã kết thúc, khoảng thời gian kế tiếp Nhậm Kiến Tường không có việc gì là lấy gương Càn Khôn ra nghiên cứu phương pháp tu luyện.
Trong sách cổ có ghi bên trong gương Khàn Côn ẩn chứa phương pháp để nhanh chóng nâng cao tu vi, phương pháp này là huyền cơ do một vị cao nhân để lại vì muốn che giấu bí mật tu luyện của mình.
Nhưng muốn tìm được bí mật ẩn giấu trong đó không phải là việc dễ dàng.
“Làm sao để mở được nó?”
Nhậm Kiến Tường vò nát đầu cũng không nghĩ ra được cách gì.
Dù sao gương Càn Khôn này trông có vẻ giống một cái gương bình thường, lấy ra soi gương trang điểm cũng nhìn không rõ.
“Phải rồi, soi gương”.
Nhậm Kiến Tường bỗng phản ứng lại, vội vàng điều chỉnh góc độ đặt gương Càn Khôn, để ánh nắng khúc xạ trên gương với những góc khác nhau.
Quả nhiên anh nhìn thấy nội dung trên mặt gương.
“Càn Khôn bát quái, năm hành hợp một, hình thái cực âm dương, nội điều biến ảo”.
Nhậm Kiến Tường niệm thầm câu này.
Đột nhiên anh có cảm giác tỉnh ngộ, vội nhắm mắt lại tịnh tâm tu luyện.