Ông cụ Vũ mê man một lúc rồi quay lại nhìn Nhậm Kiến Tường.
"Tôi lại phát bệnh nữa sao?"
Nhậm Kiến Tường thu hồi lại chân khí, ông cụ Vũ lập tức phun ra một ngụm máu đen rồi ho dữ dội.
Nhậm Kiến Tường vội vàng đặt tay lên cổ tay của ông cụ Vũ rồi đưa chân khí vào người ông cụ.
"Tôi đúng là không nhìn nhầm cậu, cậu là một kỳ tài thông minh sẵn có!"
Ông cụ Vũ vừa ho húng hắng vừa khen Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường biết ông cụ Vũ không tỉnh táo được bao lâu nữa nên vội vàng nói tình hình hiện tại cho ông cụ.
Ông cụ Vũ im lặng một lúc lâu.
Lâu đến mức Nhậm Kiến Tường tưởng ông cụ đã ngất đi, ông cụ Vũ thở dài một hơi rồi bảo Nhậm Kiến Tường đi tìm một cái hộp nhỏ giấu sau bức tranh treo trên tường rồi lấy bức thư trong đó ra.
"Đây là di thư, tôi không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy!"
Ông cụ Vũ thở dài rồi nói: "Có một số chuyện đúng là người tính không bằng trời tính".
Nhậm Kiến Tường im lặng.
"Nhậm Kiến Tường, cậu phải giúp tôi!", ông cụ Vũ nắm lấy tay Nhậm Kiến Tường nói: "Chỉ cần cậu đồng ý thì kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp cậu!"
Nhậm Kiến Tường cảm thấy nếu anh đồng ý chuyện này thì sẽ gánh nặng trùng trùng, anh hơi lo lắng.
"Tôi mong cậu có thể trở thành phó gia chủ của nhà họ Vũ, giúp tôi chăm sóc Vũ Hàn Thảo, mặc dù con bé rất mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là một cô gái mới bước vào đời, một mình chắc chắn sẽ không gánh vác được, cho nên tôi mong cậu có thể giúp tôi chăm sóc con bé!"
Ông cụ Vũ bắt lấy tay Nhậm Kiến Tường, nhìn anh với ánh mắt van xin.
Lúc này Nhậm Kiến Tường cảm thấy vô cùng khó xử.
Không phải là anh không muốn giúp ông cụ Vũ mà là chuyện này thật sự rất rắc rối.
Anh và nhà họ Vũ không có chút quan hệ gì, vô duyên vô cớ xen vào chuyện của người ta thì rất không công bằng với người nhà họ Vũ.
"Vũ Hàn Thảo, cô ở đây làm gì vậy?"
Nhậm Kiến Tường và ông cụ Vũ đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng nói.
Nhậm Kiến Tường lập tức nhìn ra bên ngoài, dáng vẻ phòng bị.
"Chờ chút!", giọng nói của Vũ Hàn Thảo vang lên mang theo sự lo lắng và căng thẳng: "Ông nội đang ở bên trong chữa bệnh, không thể vào trong!"
"Ông nội? Già như vậy cũng sắp đến lúc phải nằm quan tài rồi, chúng tao vào thăm chút thì sao chứ?"