Chương 18: Người đứng đằng sau
Đúng lúc này thì xe cứu hộ cũng tới, nhân viên cứu hộ mang cáng cứu thương xuống xe.
“Ông nội! Chúng ta tới bệnh viện thôi! Xe cứu hộ đến rồi”.
“Chàng trai trẻ, cậu tên là gì, để lại cách thức liên lạc cho tôi…”
“Ông nội, đi thôi! Bệnh của ông mới quan trọng”, cậu thanh niên rất không thích Nhậm Kiến Tường, cứ luôn ở bên cạnh thúc giục.
“Có duyên thì còn gặp lại!”, xe cứu hộ đã tới nên Nhậm Kiến Tường cũng không muốn tiếp tục ở lại, sau khi nói xong anh bước ra khỏi đám người.
Lúc này mọi người xung quanh mới phản ứng lại, Nhậm Kiến Tường đâu phải là kẻ lừa bịp gì chứ, rõ ràng là thần y mà! Lúc bọn họ muốn tìm anh thì mới phát hiện ra đã không còn thấy bóng anh đâu nữa.
“Ôi! Còn nhỏ tuổi vậy mà đã có y thuật cao siêu thế, thật đúng là quá đỉnh!”, ông cụ nằm trên giường bệnh cảm thán.
“Ông nội, anh ta chỉ là mèo mù vớ phải cá rán thôi, hơn nữa anh ta cũng không chữa khỏi được bệnh của ông, bệnh tình của ông ngay tới các bác sĩ giỏi cũng phải bó tay…”
Cậu thanh niên định nói tiếp nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của ông cụ thì tự giác ngậm miệng lại.
Bác sĩ trên xe cứu hộ đang kiểm tra cơ thể cho ông cụ, đột nhiên lẩm bẩm một câu.
“Kỳ lạ, bệnh tim của ông cụ đột nhiên có chuyển biến tốt, đây là lần đầu tôi thấy tình huống như vậy”.
“Ông nói gì cơ?”, giọng điệu của ông cụ đột nhiên trở nên kích động.
“À không, không có gì, chúc mừng ông, bệnh tình của ông khá hơn một chút rồi”.
Bác sĩ họ Trần là bác sĩ phụ trách của ông cụ tại thành phố Hoa Tây, ông ta nhận được điện thoại nên mới tới đây, trong lòng ông ta rất rõ, bệnh của ông cụ không có cách gì cứu chữa, ít nhất ở nước Hoa Hạ không có bất cứ cách nào, hiện giờ bệnh tình đột nhiên lại tự biến chuyển tốt hơn, đối với ông cụ mà nói là chuyện vui cực kỳ lớn.
“Là cậu thanh niên đó, nhất định là cậu ấy”, ông cụ rất kích động, cụ ấy không hề sợ chết, chỉ là cụ ấy vẫn còn có việc phải làm, không thể chết vào lúc này, vậy nên mới kéo dài chút hơi tàn để sống tiếp.
“Tiểu Tường! Dù có phải lật tung cả thành phố Hoa Tây thì cũng phải tìm ra được cậu ấy, mời thần y ban nãy tới nhà chúng ta”.
“Chuyện này là sao vậy?”, bác sĩ Trần nhìn dáng vẻ kích động của ông cụ cũng ngơ ngác không hiểu gì.
Sau khi cậu thanh niên thuật lại cho bác sĩ nghe chuyện vừa xảy ra, bác sĩ trầm mặc mất một lúc lâu.
“Chuyện này không thể nào, ông cụ mắc phải bệnh ở động mạch vành, hơn nữa còn là căn bệnh động mạch vành biến dị, sao lại chỉ cần vài cây châm bạc cắm xuống là có chuyển biến tốt được chứ, làm trong nghề y nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thấy ai có bản lĩnh đó”.
Cậu thanh niên cũng hùa theo: “Ông nội, bác sĩ Trần cũng nói không có khả năng rồi, cháu nghĩ nhất định là do ông nội có phúc lớn nên bệnh tình mới tự chuyển biến tốt lên, chuyện này không liên quan gì tới người thanh niên kia cả”.
“Cái con khỉ, ông hiểu rõ cơ thể của mình nhất, ông muốn cháu dồn toàn lực để tìm ra cậu ấy, nếu như không phải tại cháu, bây giờ ông có phương thức liên lạc của cậu ấy rồi thì cũng chẳng cần phải phiền phức như vậy, đúng là đồ vô dụng”.
“Ông nội, bên phía Đế Quốc Thiên Minh đã cử bác sĩ nổi tiếng nhất tới, ông ta mà đến thì cháu nghĩ bệnh tình của ông chắc chắn sẽ có chuyển biến tốt, không cần phải đi tìm loại thuật sĩ giang hồ đó nữa đâu”.
Ông cụ đang bực mình sẵn, vốn dĩ trong lòng còn trách cậu thanh niên, nghe thấy lời này của cậu ta thì lập tức nổi điên: “Cháu có thể dám chắc mấy người nước ngoài nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ông sao?”
Cậu thanh niên nhất thời nghẹn họng, chỉ đành trả lời: “Vâng, thưa ông nội”.
Không ai có thể dám chắc có thể chữa khỏi căn bệnh của ông cụ, ngay cả bác sĩ của Đế Quốc Thiên Minh cũng chỉ nói sẽ cố gắng hết sức.
Nhậm Kiến Tường tiếp tục đi trên đường, chút rắc rối ban nãy không hề ảnh hưởng tới tâm trạng của anh, việc anh nên làm cũng đã làm rồi.
Thật ra anh tới đây đi loanh quanh vẫn còn có một chuyện nữa, đó là muốn tìm rõ chân tướng sự việc năm đó.
Sau khi đi tới một con ngõ, Nhậm Kiến Tường tìm đại một quán mì rồi gọi một bát mì nhỏ.
“Ồ! Ông Lưu, kinh doanh cũng không tệ nhỉ!”
Một lát sau, hai thanh niên tóc vàng ngậm thuốc lá ngồi trên bàn ăn nhìn chủ quán nói.
“Ông đã khất phí bảo kê hai ngày rồi đấy, lúc nào mới chịu nộp đây?”
Chủ quán là một ông lão đã có tuổi, khom lưng bưng từ trong bếp ra một bát mì nhỏ, sau khi đặt lên trên bàn của Nhậm Kiến Tường thì quay sang nói với hai thanh niên tóc vàng kia: “Cái quán bé tí thì lấy đâu ra lời lãi, anh Tăng, anh lại thư thư thêm cho tôi mấy ngày nhé!”
“Ông Lưu, ông không nộp cũng được thôi, nhưng xảy ra chuyện gì thì đừng có mà tới tìm tôi”.
Ông Lưu khổ sở lẩm bẩm: “Xảy ra chuyện gì được chứ? Xảy ra chuyện còn không phải là do mấy người giở trò hay sao?”
Những lời này đương nhiên không dám để cho hai tên côn đồ kia nghe thấy, ông Lưu chỉ chỉ vào quán mỳ, nói: “Quán nhỏ này vắng khách như vậy, tôi thật sự không nộp nổi phí bảo kê, mấy người khất thêm cho tôi mấy ngày đi mà!”
“Ông Lưu, tôi thấy ông rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt thì phải”, hai thanh niên tóc vàng không phí lời thêm nữa mà đã bắt đầu động tay.
“Bốp! Choang…”
Bọn chúng đập phá lung tung, bàn ghế trong quán bay tứ tung khắp nơi.
Ông Lưu chủ quán cũng không dám tiến lên ngăn lại, chỉ co ro một góc rơi lệ.
Nhậm Kiến Tường thấy quá chướng mắt.
“Dừng tay! Bàn ghế phá hỏng phải đền bao nhiêu thì đền bấy nhiêu! Nếu không tay nào đập đồ thì tôi sẽ phế luôn tay đó”, Nhậm Kiến Tường chậm rãi lên tiếng.
“Ranh con, có phải mày muốn chết không? Tao khuyên mày đừng lo chuyện bao đồng, nếu không ông đây đánh cả mày luôn đấy”.
“Cút”, tâm trạng của Nhậm Kiến Tường vốn dĩ đã không tốt lắm, bị hai tên tóc vàng này làm loạn tới mức ăn bữa cơm cũng không được yên tĩnh nên càng thấy buồn bực hơn.
Năm đó anh bị đánh ngất ở chỗ này, bây giờ đã năm năm trôi qua, vật đổi sao dời, anh muốn tìm chút manh mối quả thực quá khó.
“Thằng ranh, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là đạo lý làm người”, hai tên tóc vàng trợn mắt rút từ trong túi ra một con dao ngắn, vừa nở nụ cười nham hiểm vừa bước về phía Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường cứ như chẳng nhìn thấy gì, vẫn ngồi ở đó ăn mỳ của mình, đợi tới lúc hai tên đó cầm dao đi tới ngay trước mặt, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hai thanh niên tóc vàng.
Hai tên đó bị nhìn đến mức hơi hoảng sợ, có điều bây giờ rõ ràng không phải lúc tỏ ra sợ hãi.
Một tên trong số đó cầm dao đâm về phía đùi của Nhậm Kiến Tường, còn anh chỉ nhếch miệng cười khẩy.
Đôi đũa đang dùng để ăn mỳ tiện tay trở thành vũ khí của Nhậm Kiến Tường, đâm thẳng xuống đùi của thanh niên tóc vàng, còn nhát dao của tên đó thì Nhậm Kiến Tường khẽ nghiêng người là tránh được luôn.
Tên tóc vàng đau đớn ôm lấy chân gào mồm lên, tên còn lại đã bị bản lĩnh của Nhậm Kiến Tường dọa sợ đến mức đờ đẫn, hai chân phát run không dám có bất cứ động tác gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!