Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 Người vừa đặt câu hỏi lặng lẽ núp trong đám đông.  

 

"Thứ hai, Vũ Mạc Sầu và những người khác phải tách ra khỏi nhà họ Vũ".  

 

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều im lặng.  

 

Linh cảm có chuyện không hay của Vũ Mạc Sầu đã thành hiện thực, phản ứng đầu tiên của hắn là không chấp nhận nổi.  

 

"Ông cụ, sao lại thế chứ! Chỉ vì mấy lời ban nãy của cháu thôi sao?", Vũ Mạc Sầu hậm hực nói: "Hồi đầu nếu không phải cháu thì ai có thể giúp ông quán xuyến nhà họ Vũ chứ?"  

 

"Tất nhiên, Vũ Mạc Sầu không phải tay trắng ra đi, cậu ta có thể chuyển ba mươi phần trăm cổ phẩn của nhà họ Vũ thành tiền mặt và mang đi cùng".  

 

Ông cụ Vũ không thèm để ý đến hắn, tự mình nói.  

 

"Cháu không đồng ý!"  

 

Vũ Mạc Sầu quả quyết chen ngang.  

 

Nhớ lại những gì hắn đã làm với Vũ Hàn Thảo, Nhậm Kiến Tường cười  khẩy, nhìn chằm chằm hắn.  

 

"Không đồng ý thì có thể làm thử xem, nếu anh có thể đánh thắng được tôi thì ông cụ Vũ sẽ không còn thành kiến với anh nữa".  

 

Nói rồi, Nhậm Kiến Tường không giấu giếm chân khí sơ kỳ Hư Vô của mình nữa, áp bức mạnh hệt như đế vương, khiến tất cả mọi người đều không thở nổi.  

 

Vũ Mạc Sầu lập tức kinh hãi.  

 

“Hàn Thảo, Kiến Tường, từ giờ trở đi, nhà họ Vũ sẽ giao lại cho hai cháu!", ông cụ Vũ khẽ vỗ vai hai người.  

 

Bỗng có tiếng khóc thút thít vang đến.  

 

"Ông ơi! Ông sắp đi đâu thế, ông không cần Tiểu Tường rồi sao?"  

 

Tất cả mọi người đều nhìn về hướng có tiếng khóc thì thấy đó chính là Tiểu Tường vừa bị nhốt lại.  

 

Lúc này, không biết cậu bé đã chạy ra từ ngóc ngách nào, trông rất nhếc nhách, gương mặt nhem nhuốc rúc vào lòng ông cụ Vũ.  

 

"Ông ơi, ông không cần cháu nữa ạ?"  

 

Tiểu Tường khóc lớn.  

 

Ông cụ Vũ nhẹ nhàng xoa mặt Tiểu Tường, khẽ nói: "Nếu ông đi rồi, Tiểu Tường phải ngoan ngoãn nghe lời chị Hàn Thảo, chị ấy sẽ che chở, chăm sóc cháu thật tốt".  

 

Vũ Hàn Thảo cũng đã khóc không thành tiếng.  

 

Nhậm Kiến Tường ở bên cạnh, mặt lạnh tanh, trong lòng không khỏi buồn phiền.  

 

Sinh - lão - bệnh- tử, đâu là nguyên tắc của số mệnh.  

 

Cho dù anh có mạnh mẽ đến cỡ nào thì cũng không thể nào đi ngược lại nguyên tắc đó được.  

 

"Đi thôi!"  

 

Ông cụ Vũ xúc động nói một tiếng, tất cả mọi người đều im lặng.  

 

Nhậm Kiến Tường thả lỏng tay đang truyền chân khí, lặng nhìn ông cụ Vũ đang nhắm mắt, thở dài một hơi.  

 

"Nhậm Kiến Tường, mày chỉ là người ngoài, mày có tư cách gì quản chuyện nhà họ Vũ của tao chứ?"  

 

Trong khi mọi người đang vô cùng đau xót thì Vũ Mạc Sầu lại hét lên.  

 

Hồi trước, Nhậm Kiến Tường còn nể mặt ông cụ Vũ, nhưng lúc này, anh nhìn chằm chằm Vũ Mạc Sầu với vẻ u ám.  

 

"Nếu không sợ chết thì anh có thể thử xem!"  

 

Mấy thuộc hạ của Vũ Mạc Sầu thấy bản lĩnh toát ra từ người Nhậm Kiến Tường cũng đồng loạt lùi về sau một bước.  

 

"Mày... chúng mày!", Vũ Mạc Sầu thấy thuộc hạ sợ hãi lùi bước, hắn cũng không còn chút sức mạnh nào nữa.  

 

 

Nhấn Mở Bình Luận