Sau khi Nhậm Kiến Tường cúp máy, anh định nói gì đó thì chuông điện thoại lại vang lên.
Hội phó Trần!
"Alo, Kiến Tường! Bây giờ cậu có rảnh không?", hội phó Trần thì thào như bị đau răng.
Nhậm Kiến Tường suy nghĩ một chút, sau đó hỏi thẳng: "Hội phó Trần, ông và tôi cũng không phải là không thân thiết, có gì thì cứ nói thẳng là được”.
Hội phó Trần đang chờ câu nói này: “Kiến Tường, tôi gặp chút rắc rối, cậu có thể tới đây xem giúp tôi không?”
Rắc rối?
Không có nhiều chuyện có thể khiến hội phó Trần gặp rắc rối.
Nhậm Kiến Tường ngẫm nghĩ một lát, rồi đồng ý, anh và Tần Vũ lái xe đến chỗ mà hội phó Trần nói.
Sau khi đến nơi, mới phát hiện đây là một trung tâm mua sắm lớn nhưng vẫn đang được sửa chữa, bên trong vẫn có rất đông người dân vây quanh công trường.
Từ rất xa, Nhậm Kiến Tường đã có thể nhìn thấy hội phó Trần trong đó, anh và Tần Vũ vội chen vào.
"Tôi nói cho ông biết! Chồng của tôi đã bị bệnh khi làm việc ở chỗ của các người! Nếu không chữa khỏi thì các người cứ đợi bị hủy hoại thanh danh đi!"
Một giọng nữ nghẹn ngào vang lên, Nhậm Kiến Tường nhìn sang thì phát hiện đó là một bác gái ăn mặc giản dị.
Bên cạnh còn kéo theo một đứa bé đang khóc sướt mướt.
Hội phó Trần bị nhổ nước bọt vào mặt, khi nhìn thấy Nhậm Kiến Tường đến, trước tiên ông ta yêu cầu thư ký ứng phó với bà ta, sau đó mới giải thích sự việc cho Nhậm Kiến Tường.
Hội phó Trần gần đây đã đầu tư toàn bộ vào một quảng trường thương mại quy mô vừa, chỉ cần có thể xây dựng được thì sau khi khai trương sẽ có vô số lợi nhuận.
Đáng tiếc là trong quá trình xây dựng, Tiểu Phùng – công nhân làm thuê đã bất ngờ đổ bệnh và hôn mê khi đang làm việc, rồi trở thành người thực vật.
Bác gái lúc nãy và đứa trẻ là người nhà của công nhân đó, vừa nãy đến đây gây chuyện, bảo hội phó Trần buộc phải đưa ra lời giải thích.
Hội phó Trần cũng đã đưa tiền và thanh toán chi phí thuốc men.
Nhưng họ chỉ là hai mẹ con, chuyện này còn liên quan đến mạng người, đứa trẻ còn nhỏ như vậy cũng không thể không có bố!
Bác gái này cũng đã liên hệ với giới truyền thông, nếu không phải hội trưởng Trần có quan hệ rộng thì báo chí đã viết bài nhảm nhí, vậy thì quảng trường thương mại còn chưa xây dựng đã bị nước bọt của người dân dìm chết rồi!
Nhưng người bệnh vẫn chưa được chữa khỏi, hội phó Trần đã mời rất nhiều bác sĩ cũng không thể chữa khỏi, đó là lý do tại sao ông ta muốn Nhậm Kiến Tường đến khám.
Nhậm Kiến Tường suy nghĩ một chút, nhưng không dám đồng ý: “Để tôi xem tình trạng của bệnh nhân như thế nào thì mới có thể xác nhận chắc chắn với ông”.
Hội phó Trần thấy có hy vọng, vội vàng kéo bác gái kia lại và nói với bà ta rằng Nhậm Kiến Tường trước mặt cũng là một bác sĩ nổi tiếng, nói không chừng có thể chữa khỏi.