“Anh sai rồi!”, Nhậm Kiến Tường lắc lắc đầu, “Tôi đang nói tại sao dù bây giờ Tiểu Phùng đang ở trong trạng thái hôn mê nhưng mạch đập vẫn rất ổn định”.
“Vậy anh nói thử xem là vì cái gì!”
“Tiểu Phùng vốn là bị trúng độc, căn bản không phải đột nhiên chết não gì, thế nhưng anh lại không nhìn ra, cộng thêm việc thuốc bổ mà anh kê cho giai đoạn sau cũng quá bổ, áp chế vết tích của độc tố khi trước, chết não là bởi vì độc tố đã xâm nhập vào trong máu”.
“Có cái rắm!”, Diệp Tri Thu nhảy dựng lên: “Anh dựa vào đâu mà khẳng định như thế?”
“Không phải tôi khẳng định như thế mà là mạch đập của ông ta nói cho tôi biết, anh mà cứ dùng thuốc như bây giờ thì chưa tới một tuần Tiểu Phùng sẽ chết!”, Nhậm Kiến Tường nói với vẻ chắc chắn.
Sắc mặt của hội phó Trần đứng bên cạnh ngay lập tức trầm xuống.
“Tôi tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng đấy! Đã từng chứng kiến nhiều ca bệnh hơn cả anh! Anh nói anh ta trúng độc? Tôi thấy anh mới là kẻ trúng độc tới mụ mị rồi ăn nói linh tinh ở đây đấy”, Diệp Tri Thu tức giận giậm chân.
Trước đây hội phó Trần mời hắn tới chữa bệnh đã đưa ra một món lợi lớn!
Chỉ cần hắn có thể chữa trị khỏi bệnh cho bệnh nhân thì hội phó Trần sẽ có thể cất nhắc một vị trí phó viện trưởng cho hắn, tiền lương lên tới mấy triệu tệ!
Bây giờ lại bị một tên không biết từ đâu chui ra huỷ hoại hết rồi!
“Kiến Tường, cậu đang nói thật sao?”, hội phó Trần nhỏ tiếng nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tri Thu cũng mang theo mấy phần dò xét.
Nhậm Kiến Tường gật đầu: “Tôi có thể chữa khỏi, chỉ có điều sẽ tốn một chút sức lực, đại khái cần hai tiếng đồng hồ, không ai được tới làm phiền tôi”.
“Được!”
Hội phó Trần vừa nghe thấy có thể cứu chữa thì vội vàng đáp lời.
Diệp Tri Thu không phục: “Hội phó Trần, tôi không biết người này từ nơi nào đến, nếu như bệnh nhân xảy ra vấn đề gì thì tôi biết gánh trách nhiệm này kiểu gì!”
Nhậm Kiến Tường bật cười nhìn Diệp Tri Thu: “Nếu như bệnh nhân có vấn đề gì thì tôi sẽ thay anh chịu trách nhiệm, nếu như bệnh nhân không có vấn đề, vậy thì anh phải nói lời xin lỗi với người nhà bệnh nhân!”.
“Dựa vào đâu?”, Diệp Tri Thu ghét bỏ liếc mắt nhìn bác gái: “Dựa vào đâu mà tôi phải xin lỗi bà ta!”
“Bởi vì nếu như tôi có thể chữa khỏi cho bệnh nhân thì sẽ chứng minh được những gì tôi nói khi trước là chính xác, anh suýt thì hại chết trụ cột duy nhất trong nhà bọn họ, lại còn liên luỵ tới cả hội phó Trần, anh thử nói xem có cần xin lỗi hay không!”
Trong lòng Diệp Tri Thu đột nhiên hoang mang.
Thế nhưng nhìn vào ánh mắt của Hội phó Trần.
“Nói được làm được!”
Nhậm Kiến Tường bảo hội phó Trần mời những người không có liên quan khác ra khỏi phòng bệnh.
“Cậu có nắm chắc không?”, trước khi Tần Vũ ra khỏi phòng bệnh thì nhỏ tiếng hỏi.
Nhậm Kiến Tường vỗ lên vai anh ấy: “Cậu yên tâm đi! Mình đã ra tay thì tuyệt đối không có vấn đề gì!”