Dựa vào châm cứu và xoa bóp thì e rằng không đủ để đẩy độc tính ra ngoài, xem chừng phải đổi chiêu thức thôi.
Nhậm Kiến Tường ấn vài lần lên huyệt vị của Tiểu Phùng, Tiểu Phùng mở to hai mắt nhưng lại không có phản ứng gì cả.
“Tâm thuật Thái Ất”.
Nhậm Kiến Tường giơ hai tay ra khẽ đặt lên trên lưng của Tiểu Phùng, mạnh mẽ truyền chân khí sang.
“Khụ!”, Tiểu Phùng phun ra một ngụm máu, màu máu đen ngòm dính trên ga giường trắng tinh trông cực kỳ chói mắt.
Nhậm Kiến Tường tập trung điều khiển chân khí di chuyển giữa các kinh mạch của Tiểu Phùng, cảm nhận được sự biến hoá rất khẽ trong cơ thể của Tiểu Phùng.
“Không đúng! Rốt cuộc là sao vậy chứ?”
Nhậm Kiến Tường kiểm tra hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra được nguồn độc nằm ở chỗ nào thì thấy hơi nghi hoặc.
Đúng vào lúc này, tay nắm cửa đột nhiên chuyển động.
“Anh không được vào trong! Kiến Tường đang chữa bệnh ở bên trong!”, giọng nói của Tần Vũ vang lên.
“Tôi vào quan sát học hỏi một chút thì làm sao? Giữa các bác sĩ không cho phép cùng giao lưu hay gì?”, giọng nói của Diệp Tri Thu vang lên, xem chừng muốn đẩy cửa tiến vào.
“Anh!”, Tần Vũ điên tiết.
Nhậm Kiến Tường sa sầm mặt mày, đang chuẩn bị thu hồi chân khí, bên ngoài cửa lại đột nhiên vang lên một giọng nói khác.
“Bác sĩ kia! Không phải đã bảo mấy người đứng bên ngoài đợi rồi hay sao! Sao cứ muốn vào trong làm gì thế!”
Một giọng nói rất quen thuộc truyền tới, Nhậm Kiến Tường ngay lập tức vui mừng.
Là Ngô Tuấn!
“Anh… anh là ai?"
Thật ra Diệp Tri Thu muốn vào gây rối, hắn không cần biết Nhậm Kiến Tường có thể chữa khỏi cho Tiểu Phùng hay không.
Nhưng đúng lúc hắn đang định đẩy cửa vào thì một tên đô con giữ lấy tay nắm cửa rồi đóng cửa lại.
"Ngô Tuấn! Cuối cùng anh cũng đến rồi!", Tần Vũ mừng rỡ, may mà anh ấy thông minh, trước khi Nhậm Kiến Tường vào, Tần Vũ đã nhắn tin cho Ngô Tuấn, nếu không thằng cha kia đã vào thật rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!