Nhậm Kiến Tường tiếp tục đi dạo xung quanh, vào lúc anh đang đi trên đường thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói mang theo vẻ hoài nghi.
“Nhậm Kiến Tường?”
Nhậm Kiến Tường nhìn về hướng phát ra âm thanh, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, anh ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra người này là ai.
Đây chính là bạn thời đại học của anh – Tần Vũ, hai người không học chung khoa nhưng lại thường xuyên cùng nhau chơi bóng rổ ở trong trường, lâu dần thì trở thành những người anh em tốt của nhau.
“Tần Vũ, lâu lắm không gặp!”, Nhậm Kiến Tường cũng bất ngờ nói.
“Không ngờ lại đúng là cậu, suýt thì mình không dám nhận luôn á, thằng nhóc nhà cậu ngày càng đẹp trai hơn rồi”.
Nhậm Kiến Tường mỉm cười, hai người nói chuyện một lúc, Nhậm Kiến Tường biết được Tần Vũ đang làm việc ở phòng khám Thần Hải ngay sau lưng bọn họ, anh ấy học nghề ở đó, đi theo bác sĩ Trương học y thuật. Năm nay anh ấy đã trở thành một bác sĩ chính thức, bây giờ đang trong giờ nghỉ trưa, anh ấy ăn trưa xong thì đứng bên ngoài một lúc.
Lúc hai người đang nói chuyện, bên trong phòng khám chợt trở nên náo động.
“Bác sĩ Tần, anh mau tới xem đi! Bệnh nhân vừa tới hôm qua lại phát bệnh rồi”.
Tần Vũ đang đứng nói chuyện với Nhậm Kiến Tường nghe vậy thì sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng, lẩm bẩm: “Nguy rồi, thầy có việc nên bây giờ vẫn chưa trở về, giờ biết tính thế nào đây?”
“Có chuyện gì thế?”, Nhậm Kiến Tường nghi hoặc.
“Ôi! Có một bệnh nhân mới tới ngày hôm qua cứ ho ra máu, mới đầu là do mình phụ trách, thế nhưng mình chẳng thể tra ra được nguyên nhân sinh bệnh, cuối cùng thầy Trương đành ra tay, bệnh tình của bệnh nhân mới được khống chế, giờ lại phát bệnh, hôm nay thầy Trương có việc nên giờ không biết phải làm sao đây?”
“Vào trong xem thế nào trước đã! Mình đi cùng cậu”.
Hai người bước vào trong phòng khám Thần Hải, có một cậu thanh niên đang nằm trên giường bệnh, cậu thanh niên có phần lôi thôi lếch thếch, sắc mặt trắng bệch, không có chút sắc máu nào, trong miệng không ngừng ứa máu.
Tần Vũ tiến lên trước bắt mạch, sắc mặt càng trở nên trầm trọng, bởi vì mạch đập của cậu thanh niên thật sự quá loạn, có nguy cơ tử vong bất cứ lúc nào.
“Con trai của mẹ!”, lúc mà Tần Vũ đang bắt mạch, một người phụ nữ xinh đẹp lao từ ngoài cửa vào rồi ôm lấy cậu thanh niên trên giường khóc nức nở.
Động tĩnh bà ta tạo ra cũng không hề nhỏ, khiến cho mọi người trên phố xúm lại một chỗ ngay lập tức, hiếu kỳ muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện này đã khiến cho người trong phòng khám Thần Hải sợ hú hồn, Tần Vũ liên tục thúc giục một học viên đứng bên cạnh gọi điện thoại cho thầy Trương.
Nhậm Kiến Tường nhíu mày, hai mắt mở to nhìn người phụ nữ và cậu thanh niên trên giường, cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng con trai mình đã nhập viện ngày hôm qua, vậy mà hôm nay bà ta mới tới thăm nom, hơn nữa trùng hợp là lúc bà ta đến cũng vừa hay xảy ra chuyện.
“Chuyện này là sao? Nhìn cậu thanh niên trên giường e là không chống đỡ nổi rồi”.
“Không phải chứ! Đây là phòng khám Thần Hải đó! Bác sĩ Trương ở đây là thần y có tiếng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ!”
“Đúng thế! Nếu như phòng khám Thần Hải mà cũng không cứu được người ta thì sau này đi khám bệnh chỉ có thể tới bệnh viện Nhân Dân thôi. Mấy phòng khám nhỏ này đáng sợ quá”.
“Đối diện phòng khám Thần Hải không phải có phòng khám Thiên Trạch vừa mới khai trương đó sao? Bác sĩ bên đó đều có y thuật tốt lắm”.
…
Những tiếng bàn luận bên trong đám người giúp Nhậm Kiến Tường hiểu ra vài phần, anh dường như đã ngửi thấy mùi âm mưu.
“Thầy Trương đâu?”, Tần Vũ lo lắng hỏi.
“Đang trên đường tới đây, thế nhưng ít nhất cũng mất nửa tiếng đồng hồ”, học viên trả lời, dáng vẻ cũng vô cùng sốt ruột.
Lúc này Tần Vũ lại càng cuống hơn, chỉ có thể không ngừng an ủi người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh.
“A… mọi người đều nhìn cả đi, con trai tôi đang hấp hối mà bác sĩ ở đây vẫn còn làm mất thời gian… nếu như con trai tôi…”
Người phụ nữ xinh đẹp không hề đơn giản, một mặt nói bản thân mình đáng thương ra sao, một mặt lớn giọng muốn phá bỏ phòng khám Thần Hải.
Cậu thanh niên đang không ngừng nôn ra máu, Tần Vũ lại không có cách nào, luống cuống tới mức trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh, để mặc cho người phụ nữ kia mắng chửi.
“Đủ rồi!”
Nhậm Kiến Tường không nhịn được quát lên một câu.
Anh dùng thần thức thăm dò cậu thanh niên trên giường bệnh, cậu ta rõ ràng đã bị trúng độc, hơn nữa nụ cười lạnh lùng trên khoé miệng người phụ nữ kia ban nãy cũng không giấu được anh, về cơ bản anh có thể xác định được hai người này đến để làm loạn.
“Tôi có thể chữa bệnh cho cậu ta, đề nghị bà đừng làm ồn nữa, đừng làm phiền tôi”.
Người phụ nữ vô thức đáp lời: “Cậu có thể chữa, đúng là trò cười quá đỗi hài hước!”
“Sao bà biết tôi không chữa được?”
“Bởi vì nó là…”, người phụ nữ xinh đẹp đang định nói thì lại vội vàng ngậm miệng lại.
“Ha ha! Bởi vì bà biết cậu ta trúng độc có phải không?”, Nhậm Kiến Tường cười khẩy nói.
“Cậu nói thế là có ý gì, tôi nghe không hiểu, tôi chỉ biết nếu như con trai tôi có mệnh hệ gì thì tôi sẽ khiến cho phòng khám Thiên Hải của mấy người phải đóng cửa ngay lập tức, mấy người đều là loại lang băm lừa tiền!”
“Tôi đã nói rồi, tôi có thể chữa khỏi bệnh cho cậu ta”.
Tần Vũ đi tới bên cạnh Nhậm Kiến Tường, kéo góc áo của anh.
“Cậu đừng khoác lác nữa, tất cả đợi thầy Trương trở về rồi tính tiếp!”
Nhậm Kiến Tường vỗ lên vai Tần Vũ, khẽ nói: “Yên tâm, mình biết chừng mực”.
Đi tới trước giường bệnh, Nhậm Kiến Tường lắc đầu, bất lực thở dài.
“Chàng trai, vì một chút tiền mà mang cả mạng mình ra để cược, có đáng không?”
Cơ thể cậu thanh niên đang nôn ra trên giường đột nhiên run rẩy, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc, cậu ta rất ngạc nhiên sao Nhậm Kiến Tường có thể nhìn ra, rõ ràng người đó đã nói sau khi uống thuốc ho ra máu thì không một ai có thể tra ra nguyên nhân sinh bệnh.
Nhậm Kiến Tường lấy kim bạc ra, bình thản nói: “Cậu tự mình nghĩ cho kỹ đi, vì tiền mà buông bỏ tính mạng của mình, cậu không nghĩ cho bản thân, cũng không nghĩ cho bố mẹ ở nhà sao?”
Cậu thanh niên vốn dĩ đang lăn lộn trên giường bệnh, thế nhưng sau khi nghe xong lời Nhậm Kiến Tường nói thì trong mắt ngấn nước, cuối cùng chỉ yên tĩnh nằm trên giường bệnh, không còn làm loạn nữa.
Tần Vũ kinh ngạc nhìn Nhậm Kiến Tường, mặc dù anh ấy không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ muốn khống chế được cục diện thì chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường lấy ra mười hai cây kim bạc, đâm xuống các huyệt vị trước ngực và sau lưng cậu thanh niên.
Lúc này, một ông lão vội vàng chạy vào trong, nhìn thấy đám người xung quanh thì thầm nghĩ thôi xong rồi, ông ấy không muốn danh tiếng của phòng khám Thần Hải bị huỷ hoại trong tay mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!