Phải làm sao đây!
Phải làm sao mới đúng đây!
Trong lòng Nhậm Kiến Tường thực sự rất lúng túng.
Hút linh khí… hút…hút!
Đúng lúc này trong đầu Nhậm Kiến Tường bỗng thoáng có một ý nghĩ.
Nếu thao tác ngược lại thì sao?
Anh sẽ hấp thụ độc tốc trong cơ thể Tiểu Phùng, sau đó sẽ đẩy nó ra ngoài từ trong cơ thể mình.
Nhậm Kiến Tường hơi dọ dự, dù gì thì thao tác này cũng hơi nguy hiểm.
Nhưng nếu không làm như vậy thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn!
Thôi kệ!
Không quan tâm nữa!
Làm thử thôi!
Nhậm Kiến Tường khẽ hít một hơi dài rồi bình tĩnh lại.
Sau đó đặt tay lên cơ thể Tiểu Phùng, thở dài một hơi, bắt đầu hút độc tố từ cơ thể Tiểu Phùng.
Ngay lập tức Nhậm Kiến Tường cảm giác được nơi tiếp xúc giữa anh và Tiểu Phùng trở lên nặng trĩu.
Chết tiệt!
Cố gắng lên!
Mười phút sau…
"Anh cảnh sát, chính bọn họ đã ngăn cản tôi chữa trị cho bệnh nhân!"
Trước cửa xảy ra một trận hỗn loạn, Diệp Tri Thu nhất quyết muốn vào trong nên đã báo cảnh sát, hội phó Trần trở tay không kịp.
"Có chuyện gì vậy?", cảnh sát nghi ngờ nhìn Ngô Tuấn đang đứng chặn trước cửa.
Trong lòng Ngô Tuấn hơi hoảng loạn, quay qua nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ lắc đầu bất lực.
Ngô Tuấn đành tránh sang một bên.
Đúng lúc cửa mở ra thì…
"Tôi chữa bệnh mà cũng phải phiền đến đồng chí cảnh sát tới đây thăm hỏi nữa sao?", Nhậm Kiến Tường sắc mặt trắng bệch bước ra, cơ thể lảo đảo như sắp ngã.
"Sao rồi?", hội phó Trần lo lắng hỏi.
"Không sao rồi, chăm sóc một thời gian nữa là ổn", Nhậm Kiến Tường yếu ớt trả lời: "Tần Vũ, đưa mình về nhà, mình mệt chết mất!"