Hội phó Trần cũng lo lắng.
"Có chuyện gì vậy! Không phải Nhậm Kiến Tường đã bảo đảm có thể chữa khỏi sao!", giọng nói của hội phó Trần hơi run rẩy.
"Tôi phải vào đó xem như thế nào, tôi phải có trách nhiệm với bệnh nhân!", Diệp Tri Thu định đẩy Ngô Tuấn ra, hả hê muốn xem kịch hay nhưng Ngô Tuấn lại không chịu nhường bước.
"Muốn vào sao? Trừ khi cậu đánh thắng được tôi!", Ngô Tuấn lạnh lùng nói.
"Anh dựa vào cái gì mà lại ngang ngược tới vậy! Bảo vệ! Bảo vệ đâu!", Diệp Tri Thu hét lớn.
Bác gái cũng hơi lo lắng: "Có chuyện gì vậy? Chồng tôi làm sao à?"
Không có ai lên tiếng!
Nhậm Kiến Tường ở trong phòng bệnh nhưng lại nghe rất rõ, mồ hôi trên trán anh rơi tí tách.
Phải làm sao đây!
Phải làm sao mới đúng đây!
Trong lòng Nhậm Kiến Tường thực sự rất lúng túng.
Hút linh khí… hút…hút!
Đúng lúc này trong đầu Nhậm Kiến Tường bỗng thoáng có một ý nghĩ.
Nếu thao tác ngược lại thì sao?
Anh sẽ hấp thụ độc tốc trong cơ thể Tiểu Phùng, sau đó sẽ đẩy nó ra ngoài từ trong cơ thể mình.
Nhậm Kiến Tường hơi dọ dự, dù gì thì thao tác này cũng hơi nguy hiểm.
Nhưng nếu không làm như vậy thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn!
Thôi kệ!
Không quan tâm nữa!
Làm thử thôi!
Nhậm Kiến Tường khẽ hít một hơi dài rồi bình tĩnh lại.
Sau đó đặt tay lên cơ thể Tiểu Phùng, thở dài một hơi, bắt đầu hút độc tố từ cơ thể Tiểu Phùng.
Ngay lập tức Nhậm Kiến Tường cảm giác được nơi tiếp xúc giữa anh và Tiểu Phùng trở lên nặng trĩu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!